Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 28




Thời Nhiễm cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì từ sau khi cô kế thừa căn tứ hợp viện này đến giờ, xung quanh trừ dì Vương ra thì có vẻ những hàng xóm khác rất xa lánh bọn họ.

Thậm chí là cả những người mở quán trong con hẻm nhỏ kia. Gần đây lúc đi chợ cô gặp được mấy người. Rõ ràng tất cả đều là người dân ở hẻm Ngân Ty nhưng lạ ở chỗ là dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì những người này đều có vẻ như... Nói thế nào nhỉ, là cái loại khách sáo của người trưởng thành ấy.

Thời Nhiễm nhìn một vòng xung quanh. Dù có nói như nào đi chăng nữa thì cô cũng có ý định buôn bán ở nơi này rồi. Hay là tới phòng làm việc của tổ dân phố hỏi một chút nhỉ... Hẳn là căn nhà này thật sự có gì đó đáng để bàn tán.

****

Thời Nhiễm đặt riêng một cái bếp lò nhỏ bên dưới nồi canh cá trích màu trắng sữa, mùi thơm và tiếng ùng ục ùng ục cùng tỏa ra. Húp một thìa lớn, mùi thơm tươi mới của canh cá sẽ xộc thẳng vào mũi.

Chu Mẫn và Tiểu Mễ ôm bát canh, húp hết bát này tới bát khác. Hai người luôn cảm thấy chủ quán thật sự rất hào phóng. Canh này có thể bán ra ngoài như một món ăn, thế mà đối phương lại dùng nó để làm hàng tặng kèm.

Ớt và dưa chuột hôm nay thậm chí còn ngon hơn của hai ngày trước nữa.

Tiểu Mễ lặng lẽ hỏi Chu Mẫn: "Chị ơi, có khi nào chị gái này là đời sau của một đầu bếp lánh đời nào đó không nhỉ? Cái loại đầu bếp hoàng gia có tổ tiên truyền đời nhiều thế hệ ấy."

Nếu không thì sao có thể làm ra được những món ăn ngon như vậy?

Canh cá trích hầm màu trắng sữa đậm đặc, phía trên còn có mấy hạt kỷ tử đỏ tươi trôi nổi, lại rải thêm chút hành thái và rau thơm nữa. Mùi vị tươi mới kia quả thật khiến người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Còn mì sốt thịt xào hôm nay mới ra mắt nữa. Chị gái bảo rằng món này làm từ thịt ba chỉ cắt miếng nhỏ, hầm với các nguyên liệu, đun đến khi sệt lại rồi rưới nước sốt vào, ăn kèm với mì sợi to đặc chế. Quá trình chế biến đã tỏa ra mùi thơm khiến người ta khó lòng kiềm chế nổi rồi.

Cái mùi này không hề giống mấy quán hàng khác. Nó hấp dẫn như một con yêu tinh vậy, còn phảng phất không dứt mãi trong không trung. Có gian hàng mùi nồng nặc quá nên át đi mùi hương này, nhưng không lâu sau đó, chẳng biết từ bao giờ mà mùi thịt heo vụn lại nhẹ nhàng bay ra từ nơi này...

Phía trên món mì sốt thịt xào được phủ một lớp dầu bóng loáng, ở giữa những sợi mì còn có thể thấy loáng thoáng những miếng thịt heo hơi cháy lớn cỡ đầu móng tay, một ít rau xanh nhỏ bé được điểm xuyết trong đó làm cho đĩa mì sốt càng rực rỡ đẹp mắt.



Nhờ mùi hương của mì sốt thịt xào mà việc làm ăn buôn bán của Thời Nhiễm ngày hôm nay tốt hơn hai ngày trước rất nhiều. Mấy vị khách cũ tới hơi chậm một chút đều không thể nếm thử mì sốt thịt xào mới ra ngày hôm nay.

Chu Mẫn nhìn thấy bên cạnh có một nam sinh với mái đầu như ổ gà đang bày ra dáng vẻ hối hận muốn xanh ruột, chỉ cảm thấy đĩa mì xào trước mặt mình càng dậy mùi thơm hơn...

Tiểu Mễ thấy chủ quán mang một phần canh cá trích ra cho khách thì đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng.

Cô ấy bèn tiến lên nói khẽ bên tai Chu Mẫn: "Chị nói xem hay là chúng ta gọi mấy suất cơm trưa cho chị gái nhé?"

Vì đã có một bữa tối lót bụng rồi nên giữa trưa hôm nay ăn mấy món ăn bên ngoài bán bọn họ càng thấy u sầu hơn.

Trưa hôm nay mấy người trong văn phòng các cô ấy kết bạn đặt cơm ăn. Bọn họ đặt gà kho tộ và sườn kho tộ mà phần lớn mọi người đều cảm thấy ăn rất ngon.

Kết quả là vừa mới nhét thức ăn vào miệng, Tiểu Mễ đã kìm lòng không đậu mà bắt đầu bắt bẻ.

Thật ra thì nhà này bán khá mắc, bảo là không sử dụng bánh gói làm sẵn. Nhưng mà thịt gà thì mềm xìu, trông chẳng giống thịt gà tươi sống chút nào cả, hẳn là chỉ dùng thịt gà đông lạnh để làm. Trong món ăn còn cho rất nhiều gia vị, nhưng gia vị lại không ngấm vào thịt gà nên mùi vị trở nên nhạt nhẽo và vô vị. Mọi người muốn chan nước canh lên cơm ăn thì vị nước canh lại rất mặn...

Nói tóm lại là chẳng bằng một cái móng tay của món mì xào ở quán ăn nhỏ tối hôm qua.

Tiểu Mễ mặt ủ mày chau. Con người sợ nhất là đã sống xa hoa rồi lại phải quay về thời tiết kiệm. Trải qua hai ngày ăn mì xào, cô ấy đã không nuốt nổi mấy món ăn bên ngoài ở công ty nữa rồi.

"Chúng ta kéo thêm mấy đồng nghiệp nữa cùng đặt cơm luôn, sau đó gọi một người chạy vặt qua đây lấy. Chẳng phải tốt hơn ngày nào cũng phát sầu vì ăn gì ngon à?"

Lời nói của Tiểu Mễ khiến Chu Mẫn vô cùng động lòng.