Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 246




Sau khi tốt nghiệp, Thời Nhiễm trở thành một hoạt náo viên nấu ăn ngon. Mặc dù cuộc sống tràn ngập các chương trình phát sóng trực tiếp rất phong phú nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ cảm thấy cô đơn.

Bạn thân giễu cợt cô: "Vậy cậu nên kết hôn đi. Sau khi kết hôn sẽ có một người để gây gổ đấy."

Thời Nhiễm chỉ cười không nói lời nào. Sau khi ly hôn, cha mẹ cô đều đã đi thêm bước nữa, tựa như tất cả vấn đề trước đó chỉ là vì lấy sai người vậy. Nhưng có vẻ như gia đình mới của bọn họ cũng không thuận buồm xuôi gió lắm.

Ký thác toàn bộ hy vọng vào việc kết hôn, sau đó lại trông cậy vào vạn sự như ý là chuyện không thể nào.

Hôm nay Thời Nhiễm thức dậy vào sáu giờ sáng. Sau khi dậy, cô chuẩn bị đi dạo chợ thức ăn một chút.

Đầu năm nay siêu thị thức ăn luôn được bày biện đẹp mắt và đóng gói cẩn thận, nhưng dù sao cũng không tươi mới bằng những thứ được nông dân trồng rồi hái đưa ra bán trong chợ được.

Lúc Thời Nhiễm chuẩn bị lái xe ra cửa thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Giọng điệu nói chuyện của mẹ bên kia điện thoại cực kỳ lạnh nhạt.

"Mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ. Con có muốn tới không?"

Thời Nhiễm không muốn đi. Năm đó sau khi ly hôn, trên cơ bản là cả cha và mẹ đều không hề liên lạc với cô nữa. Đừng nói là tiền sinh hoạt, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có một lần.

Đến khi cô tự mình lên thủ đô học đại học, cha mẹ mới liên lạc được một khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng có vẻ như thái độ ôn hòa đó cũng không hàm chứa bất cứ tình cảm nào. Chỉ là vì cảm thấy cô thi đậu vào trường đại học có tiếng nên cho rằng mình đã đào tạo được một nhân tài thôi.

Nhưng mà sự đầu tư đó lại biến mất từ sau khi cô tốt nghiệp lựa chọn làm nghề tự do.

Mặc dù cha mẹ đã ly hôn nhưng cả hai bên vẫn ăn ý đưa ra lựa chọn không liên lạc với cô nữa.

Cho đến năm nay Thời Nhiễm đã tự do tài chính hơn nên mua được một căn nhà.

Thời Nhiễm thờ ơ nói với điện thoại: "Đến lúc đó rồi nói sau đi. Gần đây con tương đối bận rộn."

Tiếng hít thở của mẹ ở bên kia trở nên dồn dập: "Phải bận rộn đến mức nào mà ngay cả đến thăm mẹ một chuyến cũng không có thời gian được chứ?"

Thời Nhiễm: "Đúng rồi, không có thời gian."

Mẹ cực kỳ tức giận nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể nói lại cô được. Từ sau khi sinh con ra bà ta chưa từng nuôi đứa con gái này được mấy năm, bây giờ muốn dùng danh nghĩa người mẹ để mắng cô cũng không tìm được cớ.

Điện thoại nhanh chóng cúp cái rụp. Thời Nhiễm thờ ơ nhét điện thoại di động vào trong túi xách.

Nếu như tất cả mọi người đều sinh ra trong một gia đình hỗn loạn rồi lãng phí thời gian so đo với điều đó thì sự bất hạnh của gia đình mà mình sinh ra kia sẽ luôn kéo dài mãi.

Cần gì phải vậy chứ?

Cúp điện thoại của mẹ, Thời Nhiễm bắt đầu đi chọn đồ ăn trong chợ.

Xương ống tươi mới, ruột già của heo, ngó sen vừa hái còn tươi, tôm sú vừa mới đưa ra chợ còn đang hoạt bát nhảy loạn xạ...

Thời Nhiễm chọn được hai bao thức ăn lớn, còn chưa kịp cất vào xe đã nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.

Vất vả lắm cô mới nhét được hết thức ăn vào trong cốp sau, thấy điện thoại vẫn chưa ngắt bèn nhận cuộc gọi. Bên tai cô vang lên giọng nói của lớp trưởng thời đại học.

"Thời Nhiễm, năm nay lớp chúng ta tổ chức họp lớp đấy. Cậu nhớ tới nhé, ngay tại thành phố B thôi. Mọi người tụ họp với nhau một bữa cho vui."

Thời Nhiễm còn chưa kịp từ chối, bên kia đã nói tiếp: "Giáo sư Tống cũng tới."

Thời Nhiễm nhíu mày lại: "Tôi sẽ tới."

Giáo sư tống là người thầy thời đại học của cô. Năm nay giáo sư đã bảy tám chục tuổi rồi. Mấy năm trước giáo sư bảo ra nước ngoài dưỡng lão, cũng không biết đã trở về từ bao giờ nhỉ?

Vốn dĩ Thời Nhiễm rất chán ghét việc họp lớp với bạn học chung thời đại học. Những buổi họp lớp như thế này thường không thể thiếu được việc khoe con khoe chồng. Nhiều hơn thì còn cả so đo sự nghiệp nữa. Người bươn chải không được tốt lắm không có cảm giác tồn tại gì cả, cho dù trước kia có nổi tiếng trong trường đến nhường nào đi chăng nữa. Những người có tương lai tốt nghe lời trong lời ngoài thế nào cũng thấy đắc ý.

Mấy năm trước Thời Nhiễm đã từ chối rồi, nhưng năm nay có giáo sư Tống tới, mà thời còn đi học giáo sư Tống đã hỗ trợ cho cô rất nhiều nên Thời Nhiễm không thể không đi được.

Ra khỏi chợ thức ăn, Thời Nhiễm nhanh chóng vặn khóa lái xe về nhà.

Cô quen tay lấy một cái giá chuyển hàng nhỏ từ trong cốp xe ra, bỏ hết thức ăn lên đó rồi chuẩn bị lên tầng.