Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 244




Tháng chín mùa thu, cuối thu khí trời dễ chịu. Sau khi nhiệt độ nóng bức dần dần tan đi, gió thổi lên mặt cũng mang theo một luồng hơi thở dịu dàng mát mẻ.

Thời Nhiễm ngồi trên hiên tứ hợp viện, ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ trong sân, lại nhìn gió thổi lá cây đong đưa qua lại.

Đây là mùa hoa quế nở. Bên ngoài con hẻm Ngân Ty cũng trồng một hàng cây hoa quế, ngồi trong nhà cũng có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn của hoa quế.

Cùng truyền tới với mùi hoa quế còn có những tiếng cãi cọ không khống chế được âm lượng của cha mẹ.

"Đã nói trước là không đến là không đến rồi mà. Đây là cái dạng họ hàng gì vậy hả? Tám trăm năm chẳng thấy mặt một lần. Cũng chỉ có mỗi anh làm người hiền lành thôi."

Cha nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến thì cũng đã đến rồi, bà không thể nói ít lại vài câu được à?"

"Tôi còn muốn nói nữa đấy! Còn sợ bị người khác nghe thấy à? Cũng chẳng biết người này thoải mái sung sướng ở chỗ nào mà lại để chúng ta ở lại đây giương mắt nhìn. Cũng sắp đến giờ cơm rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta tự xuống bếp nấu ăn nữa à? Tiếp khách cái kiểu gì vậy hả!"

"Cũng có phải bà không biết tính cách của hắn đâu. Vốn dĩ hắn luôn ở một mình, chúng ta đi ngang qua bên này thì thuận đường tới xem thế nào thôi mà?"

"Ông muốn tới xem chứ ông tưởng người ta hiếm lạ ông tới xem lắm à? Ông sẽ không cho là ông tới tỏ một chút lòng thành là có thể nhận được chỗ tốt gì đấy chứ!"

"Bà... bà..." Rất dễ nhận thấy là cha đã giận đến nỗi nóng không nên lời, cứ "bà" mãi cuối cùng mới nói được hết câu: "Bà đừng có lý sự cùn!"

"..."

Thời Nhiễm không nhìn cây đại thụ nữa mà giẫm hai bàn chân nhỏ bé của mình xuống, để lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất.

Cô dè dặt nhảy xuống khỏi chỗ ngồi trên hiên nhà rồi quay đầu nhìn về phía đang truyền tới tiếng cãi nhau của cha mẹ, mặt mày ủ rũ thở dài. Hình như hai cái bím tóc cảm nhận được nỗi ưu tư của chủ nhân nên cũng rũ xuống.

Cha mẹ lại gây gổ.

Trong trí nhớ của cô thì hình như cha mẹ chưa từng ngừng cãi nhau. Nhỏ thì có mấy việc như củi gạo dầu muối, mà lớn thì có tiền tiêu tháng này. Thật giống như chỉ cần có một chút xíu quan điểm không hợp thôi là cha mẹ có thể biến việc đó thành đỏ mặt tía tai cãi vã.

Lần tới thăm nhà người thân này vốn dĩ cả nhà cô còn rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Thời Nhiễm nhìn thấy một ngôi nhà lớn như vậy. Từ cửa đi vào còn có hành lang và sân nữa, cũng có rất nhiều phòng. Cô vốn tưởng rằng cha mẹ cũng sẽ rất vui vẻ. Nhưng mẹ cứ trách người họ hàng này kỳ lạ. Chỉ như vậy thôi đã cãi nhau với cha.

Thời Nhiễm rất hy vọng cha mẹ không nên ồn ào cãi cọ nữa. Dù sao thì hai ngày sau bọn họ cũng không thể nhìn thấy căn nhà lớn này nữa.

Cô bé rầu rĩ cau mày lại, thấy tiếng cãi trong phòng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, cô cúi đầu xuống rồi lê đôi chân chạy về phía cửa thùy hoa*.

*Cửa thùy hoa (垂花门): một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu

Mùi hoa quế càng ngày càng nồng nàn, cứ như có thể xua tan đi một phần phiền não vậy.

Thời Nhiễm chạy qua cửa thùy hoa rồi ngồi xổm cạnh cửa dùng hai tay chống cằm, nặng nề thở dài một hơi. Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào một chỗ, vừa lúc nhìn thấy có một hàng kiến đi quang qua, bèn chăm chú quan sát một lúc lâu.

Nhìn đàn kiến làm sao để đi ngang qua trước mặt cô một cách chỉnh tề, xem cô như một "vật khổng lồ" vô tri; rồi lại xem chúng nó phân công hợp tác với nhau bằng cách nào, muốn dọn tới nhà mới ở chỗ nào.

Có lẽ hàng kiến này còn thú vị hơn việc cha mẹ cãi nhau. Thời Nhiễm bỗng nhiên nhận ra có gì đó kỳ lạ. Cô bèn đứng dậy đi theo đàn kiến nhỏ một đoạn đường, cuối cùng đột nhiên nhìn thấy một con mèo sư tử toàn thân trắng như tuyết trên một cây đại thụ.

Con mèo sư tử kia đang lười biếng nằm dưới tàng cây. Ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá, tạo nên những điểm sáng loang lổ rơi xuống bộ lông dài của nó. Đôi mắt mèo tuyệt đẹp nhìn về phía Thời Nhiễm, ngay sau đó lại liếm liếm móng vuốt, động tác vừa lười biếng vừa tao nhã.

Dù sao thì con người cũng là động vật sống bằng mắt, có là con nít thì cũng không ngoại lệ.

Thấy con mèo xinh đẹp như vậy, Thời Nhiễm lập tức quên luôn tất cả những phiền não vừa rồi, định bụng tới gần chơi đùa cùng mèo.

Nhưng cô vừa mới đi về phía trước được hai bước, con mèo kia đã đứng dậy chuyển mình qua một hướng khác, đưa lưng về phía cô.

Cô gái nhỏ còn chưa từ bỏ ý định, lại đi sang một bên khác nhìn. Kết quả là lần này con mèo đứng thẳng dậy lùi về phía sau mấy bước luôn.