Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 235




Ông Giả nghĩ rằng chỉ nói với Thời Nhiễm là chưa đủ, ông phải chờ tới lần sau khi tâm trí tỉnh táo hơn đưa cho Tiểu Mai một tờ công chứng.

Đứa nhỏ này gần đây phải chạy giữa bệnh viện và trường học, ngay cả người cũng gầy đi rất nhiều. Nhìn cũng không khác gì với thời điểm ông vừa gặp.



Tới tháng sáu, ông Giả qua đời.

Tiểu Mai không thể nào ngừng khóc.

Cô ta kính trọng và thương yêu người ông này từ tận đáy lòng, ông đã cho cô ta hy vọng có thể bước ra khỏi vùng núi, còn cho cô ta đến trường, thậm chí ngay cả khi đến cuối cuộc đời, ông Giả vẫn nhớ đến cô ta.

Dì Vương với tư cách là nhân viên của hội đường phố, đã đưa tin về cái chết của ông Giả.

Ông Giả đã sớm mua một nghĩa trang cho chính mình, sẽ không cần quan tâm nhiều đến nơi hạ táng. Nhà ở cũng dựa theo di chúc để lại cho Tiểu Mai, chỉ cần làm thủ tục sang tên là được.

Là hàng xóm cũ nhiều năm, dì Vương và Thời Nhiễm thương lượng: “Hội đường phố sẽ chi một phần tiền, bản thân ông Giả cũng được hội bảo vệ. Tiểu Mai nói muốn lấy một phần tiền đi làm ra, muốn cho ông Giả một mảnh sân.”

Việc như vậy tự nhiên là muốn giao cho Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm nhận lấy mà không nói gì.

Cô còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên mình đến đây tìm ông Giả mua xe ba bánh, thỉnh thoảng còn tìm ông Giả mượn dụng cụ, lần nào ông Giả cũng rất nhiệt tình.

“Chắc chắn không thành vấn đề.”

Ông Giả khiến cho cô nhớ tới ông nội của một người hàng xóm khi cô còn nhỏ, cũng hiền lành thiện lương như vậy, giúp cô không ít việc.

Công việc phía sau của ông Giả được sắp xếp, một nhà kho được sơn màu trắng, Tiểu Mai mặc đồ tang màu trắng, về tình về lý, cô ta đã cảm thấy chính mình là con của ông Giả.

Thời Nhiễm làm một bữa cơm đám tang, những người hàng xóm đều đến tiễn ông Giả một đoạn đường.

“Ông Giả cũng là một người tốt, trước giờ vẫn luôn nhiệt tình, lúc trước Tiểu Đẳng nhà chúng tôi sinh bệnh, chính ông Giả đã giúp chở xe ba bánh đưa đến bệnh viện, khi đó tôi đã muốn để Tiểu Đẳng nhận ông Giả làm người thân, nhưng ông Giả lại không muốn.”

“Đúng vậy, thật là người tốt, mấy năm nay hàng xóm không ai không nói ông Giả tốt.”

“Đương nhiên là người tốt rồi, nếu không thì có thể giúp đỡ cho cô gái Tiểu Mai kia đến trường sao? Cũng là nhân quả, cuối cùng là cô gái nhỏ này đi với ông ấy đến hết.”

“Tôi nhớ rõ ông Giả không có con cháu phải không? Vợ ông ấy cũng có mấy người thân trẻ tuổi.”

“Hầy, có người ở bên cạnh cũng không dám xuất hiện, sợ ông Giả sinh bệnh làm ảnh hưởng bọn họ. Bây giờ còn nhắc đến làm gì, coi như ông Giả không có người thân này đi.”



Mọi người nói chuyện rôm rả, Thời Nhiễm dàn xếp xong, sau đó bắt đầu bày đồ ăn lên.

Cơm đám tang không giống với những bữa tiệc khác, bên trong có rất nhiều yêu cầu.

Thời Nhiễm bận rộn đến giữa trưa mới làm xong phần cơm đám tang này.

Quan trọng nhất trong đó chính là đậu hũ, cơm đám tang có những nơi gọi là cơm chay, đồ ăn phải là số lẻ không được chẵn, cuối cùng Thời Nhiễm dọn ra mỗi bàn mười một món ăn.

Một lúc sau ăn xong cơm đám tang, cũng có ý nghĩa chính thức vĩnh biệt với người chết.

Tâm tình Thời Nhiễm có chút hạ xuống, nhưng thật ra Trại Linh vẫn không lên tiếng ở bên cạnh cô.

Tuy nhiên điều những người khác không ngờ tới chính là mặc dù là một bữa cơm đám tang đơn giản như vậy, cũng gặp phải người trà trộn vào.

“Chú! Tại sao chú lại ra đi như vậy.”

Một người đàn ông nhìn qua trạc ba mươi tuổi, bên người mang theo vợ và đứa nhỏ khóc không thể nào kiềm chế được, đang gào khóc trước bức di ảnh trong căn nhà kho màu trắng.

Dì Vương: “Ha ha.”

Không thể không nói, hai chữ này coi như là thể hiện sinh động cái nhìn của mọi người đối với người này.

Thời điểm người còn sống thì không đến, người bị bệnh cũng chẳng thấy hầu hạ, ngược lại bây giờ mọi người tới, anh ta lại đến đây làm một người con cháu có hiếu.

Hừ!