Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 222




Nhóm trẻ phụ trách việc cuốn những chiếc sủi cảo rất nghiêm túc, dùng bàn tay nhỏ ấn nhẹ, sau đó dùng cây lăn bột chuyên dụng của riêng mình để cuộn từng chiếc bánh lại với nhau.

Một lúc sau, số đĩa sủi cảo lớn đã được làm xong.

Thời Nhiễm rắc một lớp bột mì lên sủi cảo, chuẩn bị đồ ăn trước rồi mới nấu sủi cảo.

Nồi lớn được đặt ra, gà đã làm sạch cho vào nồi, đảo đều, cho nấm tươi vào hầm chung, mùi thơm của gà hầm nấm tỏa ra khắp nơi. Trong nháy mắt, vịt nấu bia trên bếp nồi khác đã thu hút sự chú ý của mọi người, bọt nhỏ ngọt ngào xuất hiện trên xoong, từng bọt nhỏ nổ tung rồi tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Sò điệp hấp với tỏi bằm và một bát nhỏ thịt hấp với bột lá sen được gom lại trong nồi hấp, củ cải trắng bay lượn trong nồi thịt cừu, miếng ức bò sốt cà chua sáng màu...

Những người xung quanh không thể nhịn được khi ngửi thấy mùi, nó quả thực quá thơm.

Trước kia làm lễ kỷ niệm đâu có thấy nó hấp dẫn như vậy đâu?

Không lâu sau, Thời Nhiễm lần lượt đặt hơn 20 món ăn lên bàn, tuy số lượng món ăn không nhiều nhưng mỗi món đều chiếm phần lớn, bày trên bàn trông rất ngon mắt.

Bọn nhỏ không đợi được nữa, tất cả đều cầm đũa, háo hức nhìn viện trưởng.

Viện trưởng thấy thế thì rút hết lời đang định nói lại.

Đã đến rồi thì còn nói làm gì nữa? Mau mau ăn thôi.

Viện trưởng tùy tiện hô câu bắt đầu, bất kể là bọn trẻ hay là nhân viên đều lập tức khởi động, lao về phía món mình muốn ăn nhất.

Gà hầm nấm thơm ngon, thịt hấp với bột lá sen tan trong miệng, cá hấp mềm và tươi, vịt ngâm bia ngon hảo hạng...

Mọi người đều hài lòng với thức ăn, họ thậm chí còn không có thời gian để khen ngợi và trò chuyện.

Sau khi ăn hết các món ăn trên bàn thì cũng đến lúc ăn sủi cảo.

Một đám trẻ con sau khi ăn đã trở nên dũng cảm hơn, tụ tập bên cạnh Thời Nhiễm chỉ trỏ.

"Sủi cảo nhỏ đó là của tớ!"

“Cái kia, cái kia là con khủng long nhỏ của tớ!"

“Còn có con thỏ nhỏ của tớ!"

...

Lúc đầu, những chiếc sủi cảo do các em làm ra cũng khá quy củ, sau đó thì tự buông xuôi hoàn toàn. Vì vậy, đĩa sủi cảo lớn đó có nhiều hình dạng khác nhau, hình kỳ quái gì cũng có.

Thời Nhiễm lấy mấy cái sủi cảo chưa nấu ra, lập tức có mấy đứa trẻ buồn bã cúi đầu.

Thời Nhiễm nói: "Không phải vứt đi, những thứ này sẽ đem hấp."

Những chiếc sủi cảo này sẽ vỡ ra ngay sau khi chúng được nấu chín, vì vậy tốt hơn hết là nên đem đi hấp để có thể giữ nguyên hình dạng ban đầu.

Lũ trẻ vui vẻ trở lại rồi vây quanh cái bát tô.

Cuối cùng, sủi cảo cũng ra khỏi chảo!

Thời Nhiễm thả sủi cảo vào cái chậu lớn, chị Lý lắng nghe từng đứa trẻ rồi xem chúng chỉ vào chiếc bánh mà chúng nói là của mình rồi vớt nó ra cho chúng.

Sủi cảo hấp cũng được bày ra bàn, kèm theo một ít ớt và giấm.

Thời Nhiễm cũng tự tìm một cái bát, Trại Linh chen qua vài đứa trẻ rồi đi tới, đưa sủi cảo cho Thời Nhiễm như thể đưa ra bảo vật: "Những thứ này là do tôi làm!"

Anh xum xoe như vậy khiến vài đứa trẻ ngay lập tức ‘Ồ’ lên một tiếng.

Thời Nhiễm đã quen với Trại Linh như vậy nên cô tùy tiện nhặt một chiếc sủi cảo nhét vào miệng.

Nhân thịt được bọc dưới lớp vỏ sủi cảo, khi cắn một miếng thì nước thịt chảy ra khắp khoang miệng.

Thời Nhiễm làm khá nhiều loại nhân nào là thịt heo cải trắng, thịt heo củ sen, còn có thịt heo với ngô.

Ba loại sủi cảo đều ngon, nhân thịt heo cải trắng có vị thịt đậm đà, nhân thịt heo củ sen thì ở giữa vẫn cảm nhận được độ giòn, còn nhân thịt heo ngô thì ngọt tươi.

Bọn trẻ rất thích thú khi ăn những chiếc bánh do chính tay mình làm.

...

Sau bữa tiệc nhỏ này, viện trưởng viện phúc lợi đã đặc biệt đến cảm ơn Thời Nhiễm.

“Trước đây chúng tôi đã từng làm lễ kỷ niệm nhưng chưa từng vui vẻ như thế này.”

Món ăn không chỉ ngon mà còn tạo điều kiện cho các bé tham gia.

Trước khi đi, viện trưởng đưa cho Thời Nhiễm một phong bao màu đỏ, không những thế còn chụp mấy tấm cho Thời Nhiễm.

“Bạn trai nhỏ của cô cũng không tệ, có vẻ rất yêu mến trẻ con.”

Đúng vậy, trong các bức ảnh, ngoài những đứa trẻ đang ăn, còn có cảnh chơi game, hầu như tất cả các cảnh chơi game đều có Trại Linh.

Hoặc là đứng bên cạnh, hoặc là chạy lung tung với lũ trẻ.

Thời Nhiễm không thể nói ra cảm xúc của mình, vì vậy cô đã giữ những bức ảnh rồi nói lời tạm biệt.



Thời tiết ngày càng lạnh, hệ thống sưởi ở Tứ Cửu Thành cũng đã được bật lên.

Thời Nhiễm thấy dầu ớt thành công khá rực rỡ lên cô chuẩn bị kế hoạch tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.

Chẳng phải mùa đông là mùa ăn lẩu ở nhà sao?

Nồi đồng kiểu cũ luộc thịt cừu, sau khi chấm hẹ và tương vừng thì nhét vào miệng, ăn một bát canh thịt cừu tươi mềm đặc biệt thích hợp cho mùa đông này.

Tết Nguyên đán đến gần, hầu hết các công ty cũng đã thả lỏng tinh thần, sau một năm bận rộn, không cần phải căng thẳng vào thời điểm này. Mọi thứ đều có thể giữ lại cho đến đầu mùa xuân.

Cứ như vậy hai ngày trước giao thừa, Thời Nhiễm đã có một ý tưởng.

Kiếp trước cô đã từng đến Đông Bắc nhưng cô chưa từng quên một món ăn ở đó.

Đó là món thịt nướng.

Thịt lợn tươi mới mổ, trực tiếp đem đi nấu tiệc, bữa ăn vô cùng náo nhiệt, không chỉ sôi nổi mà còn khiến người ta thêm ấm áp trong mùa đông.

Vì vậy, Thời Nhiễm đã đi đến vùng ngoại ô để đặt một con lợn sống.

Bởi vì thành phố Tứ Hoàn B không cho mổ mổ ở trong thành phố nên cô đã hẹn người mổ, đợi đến buổi sáng cuối cùng của năm cũ thì sẽ mổ nó, sau đó thì chở xe đến nhà hàng.

Đồng thời, Thời Nhiễm cũng đưa ra một thông báo trên mạng.

“Thời Nhiễm V: Vào ngày giao thừa thứ bảy này, cửa hàng của chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc mổ heo. Phí vào cửa là 100 mỗi người, giới hạn tối đa là 200 người."