Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 18




Làm thủ tục xong, Thời Nhiễm bắt đầu tính tiền hiện có của mình, nguyên chủ trước chỉ có số dư năm ngàn đồng, đêm qua cô ở nhà nghỉ tốn mấy trăm đồng, giờ trên người trừ hơn bốn ngàn đồng này ra, cộng thêm điện thoại và vài đồ dùng cá nhân thì chẳng còn gì cả.

Lại đi thuê phòng, hiển nhiên cũng không thực tế.

Nhưng ở tứ hợp viện…

Thời Nhiễm giật mình, tứ hợp viện đổ nát, trong viện cây cối um tùm, cộng thêm khung cửa sổ đỏ tối của căn nhà, này chẳng phải là tiêu chuẩn của phim kinh dị à?

Dù không có chuyện linh dị gì, một mình cô ở căn nhà to như vậy, hình như độ an toàn cũng không đảm bảo.

May thay dì Vương cho cô ăn một viên định tâm hoàn: “Bên chúng ta buổi tối náo nhiệt lắm đấy. Đèn đường ngoài nhà con cũng cao, trong nhà vẫn luôn sáng trưng, có thể sáng đến sáu giờ sáng. Hơn nữa mấy người trẻ tuổi thuê phòng chỗ này tan làm trễ, buổi tối chợ đêm mở đến bốn giờ, chưa đến hai giờ nữa lại có gian hàng bán điểm tâm sáng. Xung quanh còn có xe tuần tra…”

Thời Nhiễm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một tin tốt lành, cô không cần tốn số tiền còn lại để thuê phòng nữa rồi.

Tạm biệt dì Vương nhiệt tình, Thời Nhiễm về dọn dẹp phòng thứ ba của căn nhà. Chả trách nói tứ hợp viện lớn, tuy căn nhà chỉ có ba phòng, nhưng diện tích thật sự rất to, đủ cho một phòng khách ba phòng ngủ của một căn nhà thương mại.

Chủ nhà trước cũng coi như có chú trọng, đừng thấy bề ngoài hơi rách nát, bên trong vẫn rất chỉnh chu.

Giường trong phòng ngủ còn đó, tủ đầu giường gãy mất một chân, miễn cưỡng vẫn có thể dùng, một góc phòng còn có một tủ quần áo đơn sơ. Diện tích nhà vệ sinh cũng không nhỏ, cũng có vòi sen.

Tóm lại, tuy môi trường bình thường, nhưng dưới tình hình này thì không có vấn đề gì quá to tát.

Thời Nhiễm lau sạch cái lò ở nhà bếp, chảo sắt bên trong chắc chắn không thể dùng nữa rồi, cô định thay cái mới. Cốc đĩa chén bát, giá kệ vò hũ. À phải rồi, bếp nồi kiểu dáng cũ này còn phải đổi…

Thời Nhiễm liệt kê ra danh sách phải mua, trong lòng thấp thỏm không biết mấy ngàn đồng trong tay mình có đủ hay không đây.

Trong một góc cô không nhìn thấy, một bóng đen nhỏ lướt qua khung cửa sổ...





Thời Nhiễm tốn mất hai ngày để dọn dẹp căn phòng chuẩn bị nguyên liệu, qua hai cuộc khảo sát ban đêm, Thời Nhiễm cũng đã quyết định được mình muốn làm gì rồi.

Cô chuẩn bị một cái bếp, một cái chảo, vài chén muỗng.

Kệ sắt vốn vứt ở đây cũng được cô dán băng keo đỏ ra hai chữ to đùng “Mì Xào”, bên dưới có thêm bánh xe để đẩy đi.

Không sai, cô chuẩn bị bắt đầu từ mì xào trước.

Chờ khi mọi thứ gần xong, cũng đến năm sáu giờ chiều, Thời Nhiễm đẩy gian hàng nhỏ của cô ra.

Con đường đối diện cầu Kim Định trong hẻm Ngân Ty đã lần lượt xuất hiện rất nhiều các sạp hàng, bún thịt nướng, xiên nướng, miến chua cay, bánh kẹp, …

Hoàng hôn điểm xuyến một lớp màu vàng nơi đường chân trời, hương vị của từng gian hàng cũng từ từ tỏa ra, chủ các sạp hàng quen thuộc chào hỏi lẫn nhau.

Dọn hàng ở nơi này chủ yếu là người dân sống gần đây, Thời Nhiễm vừa xuất hiện, người xung quanh đều không hẹn mà cùng nhìn sang.

Tứ hợp viện đối diện cầu Kim Định có chủ, còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Tin tức này được truyền đi bởi dì Vương, người trong hẻm đều biết, chỉ có điều giờ mới thấy được người thật.

Quả thật… Trẻ trung xinh đẹp.

Chỉ là không biết tại sao không đi làm, mà phải đến đây mở sạp hàng.

Thời Nhiễm đắm mình trong ánh mắt của mọi người, không chút quan tâm bày sạp hàng của mình cách không xa cổng lớn, chỗ này cũng là vị trí đầu phố.

Bình tâm mà nói, chỗ này không tính là tốt, cộng thêm các chủ gian hàng nhỏ vừa nhìn cô bán thứ tầm thường như mì xào, cũng không ai để ý. Mì xào có gì mà ngon? Không mùi không vị, còn lời ít, không thấy con phố này không ai bán sao?