Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 179




“8uXXXi: Đúng vậy, tùy tiện mở cũng được nhưng công thức gia truyền nhà họ phải cần chính tay họ làm mới được.”

“2dXXXl: Cười chết mất, công thức gia truyền này bí mật quá.”

“1fXXXk: Đừng dông dài nữa, tôi chỉ muốn hỏi chủ cửa hàng, khi nào có thể đặt bánh Trung thu? Tôi có thể đặt bao nhiêu hộp? Gia đình tôi nhiều nhân khẩu… Mọi người hiểu ý tôi chứ?”

“4HXXXd: Hiểu rồi, cậu đinh mang cho cả dì bảy cô tám chứ gì?”



Thời Nhiễm bị phần bình luận chọc cười, cô không nhịn được mà mỉm cười một cái.

Phải có giới hạn mua, một người chỉ được mua tối đa hai hộp, cô định ngừng kinh doanh bánh Trung thu trước tết hai ngày.

“Có vẻ bánh Trung thu nhân thập cẩm bán rất chạy, hay là làm thêm một chút.”

Thời Nhiễm định bỏ bánh vào hộp, mỗi hộp có tám cái. Nghĩ đến mỗi người có một khẩu vị khác nhau, cô tính bỏ mỗi vị một bánh. Nhưng nhìn khu bình luận hôm nay thì…

Xếp vào một hộp hai bánh Trung thu nhân thập cẩm đi.

Sau khi hoàn thiện chiến lược bán bánh Trung thu tiếp theo, Thời Nhiễm vội đi ra ngoài.

Cô đã hẹn một người nông dân ở ngoại ô thành phố để mua đậu phộng, tình cờ mấy ngày hôm nay là ngày thu hoạch đậu phộng, bên kia đã gọi điện thoại cho cô.

Thời Nhiễm đội chiếc mũ rơm đã chuẩn bị rồi cưỡi chiếc xe ba bánh đi.

Chị Linh đuổi theo đưa cho cô ly nước ô mai ướp lạnh nói: “Trời nóng như vậy mà em còn ra ngoài, sao không bảo Mục Phi đi với em.”

Thời Nhiễm đáp: “Cũng không xa đâu, hơn nữa Mục Phi chọn đồ không bằng em.”

Cách đó không xa, Mục Phi vừa giúp Thời Nhiên dỡ bậc cửa, Thời Nhiễm rất có năng khiếu trong việc phân biệt và sử dụng các nguyên liệu nấu ăn, ai có thể vượt mặt cô ấy chứ?

Đừng nói về đậu phộng, trước kia chọn quả hạch, cô ấy có thể chọn đâu là hạt hạch cũ trong một bao tải lớn!

Chị Linh đành dặn dò: “Vậy em đi cẩn thận, đi sớm về sớm."

Thời Nhiễm đáp lại, cô không cảm thấy chị Linh nói nhiều. Ngày bé cô cũng mong có người nói “đi sớm về sớm” với cô.

Vừa định nổ máy, cô nghe thấy một tiếng “rầm”, hình như có thứ gì đó mới nhảy lên xe.

Thời Nhiễm quay đầu lại, cô cảm thấy có chút ê răng.

Trại Linh đang ngồi xổm trên xe trong bộ đồ kẻ sọc màu hồng yêu thích của anh.

“Cậu cũng đi?”

“Meo~”

Thời Nhiễm không khỏi cảm thấy chột dạ, cô mua cho Trại Linh một bộ quần áo thú cưng phiên bản XX. Bởi vì giá cả phải chăng (một bộ chỉ 9.9 đồng, còn bao ship nữa chứ) cho nên cô không được chọn màu sắc và kiểu dáng.

Cô tiện tay đặt ba bộ, kết quả là…

Tất cả đều màu hồng!

Người khác không biết thân phận của Trại Linh, đôi khi Thời Nhiễm cũng quên con mèo nhà cô không phải là con mèo bình thường.

Nhưng mà…

Thời Nhiễm nở nụ cười nịnh nọt với Trại Linh.

Dù sao Trại Linh cũng thích bộ đồ đó nhỉ?

Màu hồng rất hợp với một con mèo lông trắng!

“Meo?”

Trại Linh nghiêng đầu, sao thế nhỉ.

Thời Nhiễm cười gượng: “Đi thôi!”

Dù sao đi nữa, chẳng ai có thể nói với Trại Linh bộ đồ của anh rất xấu, thôi sao cũng được!

*

Gia đình cung cấp hàng hóa lâu dài cho Thời Nhiễm là một gia đình bình thường sống ở ngoại ô thành phố.

Hai vợ chồng đều là người chịu khó, họ nhận khoán ruộng đất từ những năm rất sớm.

Thời gian đầu họ trồng các loại hoa màu, sau này cuộc sống khấm khá hơn, họ bắt đầu trồng thêm dâu tây, dưa hấu, đào ao trồng sen lấy củ.

Dù diện tích đất không thể so với mấy nghìn mẫu đất của công ty nông nghiệp nhưng số họ cũng may. Họ không mất nhiều công sức để thuê công nhân thời vụ.

Thời Nhiễm chọn nhà cung cấp này chỉ đơn giản vì dưa hấu họ bán rất ngon.

Sau đó, cô thấy hai vợ chồng họ đều là người thật thà, Thời Nhiễm cảm thấy đỡ rắc rối hơn trong việc tìm nguồn cung, cô quyết định mua luôn rau dưa ở đây luôn.

Lúc Thời Nhiễm đến là thời điểm nóng nhất trong ngày.

Thím Tăng dẫn Thời Nhiễm để cô nghỉ ngơi trong phòng điều hòa trước.

Thời Nhiễm uống một lon nước ngọt có ga: “Không sao đâu, thím Tăng, thím đóng gói đậu phộng xong chưa ạ? Để con xem trước đã.”

Thím Tăng xách ba bao lớn: “Xong rồi, xong rồi đây, nhưng mà đậu phộng chưa phơi được thôi.”

Thời Nhiễm không thích đậu phộng đã phơi, cô nhìn qua số đậu phộng trong bao rồi nói: “Không sao ạ, chỗ đậu phộng này con lấy hết.”

Thím Tăng: “Trời còn nắng như vậy, con…”

Bà định bảo Thời Nhiễm ở lại ăn cơm nhưng bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa.

Một cô gái có mái tóc hồng nhạt, theo sau là một con mèo.

"Đây là cháu gái thím, tên Tiếu Tiếu, nó mới nghỉ làm nên đến chỗ thím giải sầu.”

Thời Nhiễm lịch sự gật đầu.

Lúc Trại Linh nghiêng đầu nhìn sang, trước mắt cô ấy là một con mèo có gương mặt béo tròn, đôi mắt đen lay láy mang theo chút lười biếng… Trông quen quen, hình như cô ấy đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.

Đúng rồi! Con mèo man rợ ở phiên chợ sáng hôm ấy!