Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 161




Ứng dụng không có tính người như này, thường sẽ có người đến khiêu chiến ngay tức khắc, suy cho cùng thì người bán, khách hàng và nhân viên giao hàng đã bị lừa, tự nhiên thành một phe đồng minh.

Thời Nhiễm thân là một bà chủ nhỏ, không có ý nghĩ tham gia vào cuộc tranh đua của tư bản, có điều…

Hai bên cạnh tranh với nhau sẽ tốt hơn là chỉ có một bên chiếm ưu thế nhỉ?

Cộng thêm đãi ngộ mà app giao hàng Gấu Trúc cũng tốt hơn, dù với người bán hay nhân viên giao hàng đều như vậy.

Thời Nhiễm hài lòng nhất vẫn là hệ thống của app giao hàng Gấu Trúc.

So với hệ thống sụp đổ không nhúc nhích của app giao hàng Sóc Chuột, hệ thống của app giao hàng Gấu Trúc lại có tình người hơn, Thời Nhiễm dùng điện thoại là có thể thao tác thêm xóa món ăn…

Chức năng cực kỳ giống với hai ứng dụng ở kiếp trước.

“Nên tôi định lên món trên ứng dụng giao hàng của chúng ta, giờ cơm trưa hằng ngày có thể tiến hành tự chọn, cơm rang mì xào miến xào, buổi tối thành món được cung cấp lâu dài.”

Không khí ấm áp ở thành phố B là nhiệt độ ấm điển hình của phương Bắc, hằng năm chỉ có hai mùa hạ và đông là cực kỳ có cảm giác tồn tại, lúc nóng thì nóng đến nỗi không ở được, mà lúc lạnh thì cũng lạnh đến nỗi không chịu được. Mà thời gian hai mùa này lại dài nhất.

Quyết định này của Thời Nhiễm nhận được sự đồng ý thống nhất của hai nhân viên.

Chị Linh: “Thế này được đấy, tiện hơn nhiều.”

Mục Phi thì cân nhắc đến việc từ khi đến quán cơm Bốn Mùa làm, cậu ta ít về chỗ sư phụ mình rồi. Mấy hôm trước cậu ta nói với sư phụ là bà chủ nhỏ tay nghề tốt, ông ấy còn không tin.

Giờ thì tốt rồi, để ông ấy tự đặt hàng giao về ăn thử.

Thời Nhiễm hài lòng gật đầu: “Mọi người không cần lo về lượng công việc, ứng dụng giao hàng Gấu Trúc có thể tự nhận biết, nếu vượt hơn mười đơn đang tiến hành, hệ thống sẽ tự động hiển thị không thể đặt, sau đó khách hàng phải chờ bên mình giao đơn xong mới có thể đặt tiếp.”

Phải nói trong tất cả chức năng, chỉ có duy nhất chức năng này khiến Thời Nhiễm hài lòng nhất.

Vượt số đơn nhất định thì tự động đóng nhận đơn, cô hoàn toàn có thể không cần trông coi hệ thống bị bùng đơn.

Họp với hai nhân viên xong, Thời Nhiễm mới được coi như là rảnh rang thật sự.

Tiểu Nhị giờ đã là chú chó gần nửa tuổi, so với cục bé xíu lúc mới đến, giờ nó đã là một chú chó to bằng cẳng tay của một người rồi.

Lông đen vô cùng bóng mượt, cơ thể cũng không thon gầy như những chú chó khác, mà vẫn là dáng vẻ béo tròn như trước.

Ai cũng nói chó ta nuôi lớn đều như quay số may mắn, suy cho cùng cũng là giống chó lớn lên đốt cháy mệnh giá nhan sắc.

Nhưng Tiểu Nhị trước mắt hiển nhiên là quay ra SSR.

Ngay cả nhà mẹ đẻ Hoàng Lão Tam của Tiểu Nhị cũng thấy mà thèm, cứ vỗ đùi hối hận sao chó con nhà mình không được vậy. Rõ ràng đều là giống chó tốt mà!

Tiểu Nhị thấy Thời Nhiễm tỉnh dậy thì vẫy đuôi kéo dép để dưới giường. Lắc mông chạy ra vặn vòi nước. Ừ thì, là thói quen được tạo ra sau nhiều lần đánh đập của con mèo gian ác nào đó.

Trại Linh gần như coi Tiểu Nhị thành đối tượng bồi dưỡng, không chỉ dạy kỹ năng đánh nhau cấu xé các kiểu mà còn muốn dốc sức để nó cũng “hữu dụng” như mình.

Phải biết rằng, anh thân là người bảo vệ ngôi nhà nhưng mà ngày nào cũng phải rửa bát!

Thời Nhiễm thức dậy đánh răng rửa mặt xong, thấy Trại Linh từ mái hiên nhảy xuống.

Con mèo mắt xanh lam lớn này, việc đầu tiên phải làm mỗi buổi sáng là leo lên nóc nhà đi tuần tra lãnh địa của nó.

Nhưng…

Thời Nhiễm làm rơi chú mèo cô định ôm vào lòng: “Cậu nóng không!”

Trại Linh không để ý lắm đến bộ lông dài của mình, mà so với vẻ lạnh lùng cao ngạo hồi đầu, dạo này anh vô cùng thích dụi vào Thời Nhiễm.

Trại Linh bị quăng xuống đất kêu meo meo kháng nghị, mà gần đây Thời Nhiễm bận bịu nên cũng chẳng để ý mấy thứ này, sau khi vệ sinh xong thì đội mũ rơm lên đầu, dỡ bậc cửa ra gọi Tiểu Nhị: “Đi chợ thôi!”

Tiểu Nhị đang xoay hai vòng trên bãi cỏ, lè lưỡi nhảy phốc lên xe ba bánh.

Trại Linh vốn đang bực bội xù lông ở một bên, thấy Thời Nhiễm muốn đi chợ thì cũng vội vàng đi theo.

Đã mấy ngày rồi Thời Nhiễm không đi chợ.

Hai đứa nhóc trong nhà chen chúc trên chiếc xe ba bánh, lại quăng lên xe mấy cái bao tải không, Thời Nhiễm lái chiếc xe ba bánh của mình ra vùng ngoại ô.

Chợ sớm vẫn náo nhiệt, nhân lúc mặt trời mới mọc, nhiệt độ không cao lắm, bầu không khí trong chợ cũng đông vui, người người chen chúc.

Thời Nhiễm một tay kéo xe đẩy, một tay dắt Tiểu Nhị, Trại Linh thì ngồi xổm trên xe.

Đầu tiên là ăn một cái bánh nướng thịt bò và húp một bát cháo bắp to đùng ở sạp hàng bán đồ ăn sáng, sau đó Thời Nhiễm mới bắt đầu dạo chợ.

“Rượu gạo này bán thế nào vậy bác?”

“Cô gái thật có mắt nhìn, rượu gạo này là nhà bác nấu đấy, nếu con mua, bác tính con một bình ba mươi đồng.”

“Được, bác cho con thêm hai cái mochi.”



“Thịt hầm này cho con hai phần.”

“Con lấy tim heo rồi.”

“Đường nâu? Cho con một phần ba mươi đồng đi.”



Trại Linh vừa tỏ ra lạnh lùng, vừa kích động trong lòng mà liếm lông, canh tim heo! Lần trước Thời Nhiễm nấu, một con mèo như anh mà uống tận hai bát lớn!

Đang kích động, đột nhiên Trại Linh nhìn thấy một đôi mắt mèo lười biếng trong đám đông.

Trại Linh: “!!!”