Dựa vào sự kiên trì đáng kinh ngạc của mình, Thẩm Húc Nghiêu cuối cùng đã đến thị trấn nhỏ vào lúc rạng sáng. Y đã mua ngựa, lương khô và nước uống theo ý muốn. Không có nghỉ ngơi, Thẩm Húc Nghiêu lên ngựa tiếp tục lên đường, hướng về phương bắc.
Sau khi Thẩm Húc Nghiêu có ngựa y đã đi nhanh hơn rất nhiều, sau một tháng, Thẩm Húc Nghiêu cuối cùng đã đến mục tiêu của mình - Đào Hoa thôn. Sở dĩ lựa chọn tới Đào Hoa thôn tránh nạn, kỳ thật là có mục đích khác. Bởi vì Thẩm Húc Nghiêu biết, rất nhiều cơ duyên của nữ chính và nam chính đều là ở trên ba ngọn núi gần Đào Hoa thôn. Cho nên Thẩm Húc Nghiêu chạy tới nơi này trước tiên, chính là vì những cơ duyên đó.
Thật ra Thẩm Húc Nghiêu cũng không muốn làm địch nhân với nữ chính. Nhưng mà y đã biết, từ một khắc bắt đầu y xuyên sách thành Giang Nguyên kia, y cũng đã cùng nữ chính đối lập rồi. Vì vậy, y không thể không vì chính mình mà tính toán, cướp đoạt cơ duyên của nữ chính, bên này giảm bên kia tăng. Như vậy thực lực của y sẽ cao ngang với nữ chính, y cũng sẽ không bị nữ chính giết chết.
Ở Đào Hoa thôn, Thẩm Húc Nghiêu hỏi thăm một chút, mua một căn nhà ở, cái nhà này ở phía tây cuối thôn, cách nơi những thôn dân khác sinh sống rất xa, vị trí cũng có chút hẻo lánh. Bất quá, Thẩm Húc Nghiêu lại rất hài lòng. Hiện tại y là một đào phạm với rất nhiều bí mật trên người, đương nhiên không thích ở quá gần với người khác.
Mua nhà xong, Thẩm Húc Nghiêu ổn định chỗ ở, đi thị trấn phụ cận mua một ít lương thực và vật dụng, sau đó liền điệu thấp mà ở thôn nhỏ an cư lạc nghiệp.
Vào ban đêm, Thẩm Húc Nghiêu khóa lại cửa phòng, đóng cửa sổ. Lấy không gian giới chỉ của mẫu thân nguyên chủ, đem toàn bộ đồ vật có bên trong đều mang ra ngoài.
Không gian giới chỉ của Giang Linh Nhi tổng cộng có bảy món đò vật, sáu cái rương lớn và một chiếc nhẫn vàng. Mở rương ra, Thẩm Húc Nghiêu kiểm tra từng cái một.
Hai cái rương bên trong chính là ngân phiếu và bạc thỏi, tổng cộng có 300 vạn lượng bạc trắng, là toàn bộ gia tài của Giang Linh Nhi.
Hồn Sủng Sư Đại Lục là cấp thấp Tu Chân Đại lục, cho nên tiền tệ thông dụng ở nơi này là tiền đồng, bạc cùng vàng, cùng thế giới phàm nhân không sai biệt lắm. Mà 300 vạn lượng bạc trắng này tuyệt đối là một khối tài sản không nhỏ.
Ngoại bạc ra có hai cái rương chứa sách, chắc hẳn là dược sư truyền thừa. Hai rương cuối cùng chính là linh dược, linh dược nào cũng có, nhất cấp, nhị cấp, tam cấp, mỗi một lọ linh dược đều có nhãn dán viết tên linh dược. Nghĩ đến đây, Giang Linh Nhi là lo lắng cho nhi tử của mình không thể dùng nên mới cố ý viết tên lên trên.
Sau khi xem qua, Thẩm Húc Nghiêu đem tất cả đồ vật đều thu hồi vào không gian giới chỉ, lại đem không gian giới chỉ của Giang Linh Nhi thu vào không gian giới chỉ của nguyên chủ. Không gian giới chỉ của Giang Linh Nhi là tam cấp quá bắt mắt, mà không gian giới chỉ của nguyên chủ là nhất cấp thì tương đối bình thường. Thẩm Húc Nghiêu dự định đeo không gian giới chỉ của nguyên chủ.
Nhìn chiếc nhẫn vàng trên bàn, Thẩm Húc Nghiêu lập tức cắt ngón tay mình, khế ước với chiếc nhẫn.
Khi máu của Thẩm húc Nghiêu nhỏ xuống chiếc nhẫn, chiếc nhẫn sáng lên một đạo kim quang, kéo Thẩm Húc Nghiêu vào không gian bên trong.
Đi vào không gian bên trong chiếc nhẫn, nhìn Linh Sơn hùng vĩ nơi xa, nhìn hồ Linh Thủy linh khí nồng đậm một bên, Thẩm húc Nghiêu không khỏi nhếch khóe miệng. Cái gì mà nữ chính là thiên tài tu luyện, lại lợi hại như thế nào. Đạt được đến nhiều thứ tốt như vậy, có thể không lợi hại sao?
“Ngao, ngao……”
Nghe được tiếng sủa, Thẩm húc Nghiêu nhìn sang và thấy một "tiểu hắc cẩu" to bằng hai lòng bàn tay đang chạy về phía y.
Tiểu hắc cẩu nhìn ngây thơ chất phác, Thẩm Húc Nghiêu nở nụ cười, y biết, đó không phải chó, đó là Phong Ảnh Lang. Là sủng vật của mẫu thân nguyên chủ, khi mẫu thân nguyên chủ khế ước, Phong Ảnh Lang còn là một còn non, chờ đến khi nữ chính khế ước Phong Ảnh Lang đã gần trưởng thành. Kết quả, chính là tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát. Phong Ảnh Lang trở thành sủng vật lợi hại nhất của nữ chính và trở thành con át chủ bài trong tay nữ chính.
Cúi người xuống, Thẩm Húc Nghiêu đem Phong Ảnh Lang chạy tới bên chân bế lên. Xoa lông sói. "Tiểu Phong, ngươi có khỏe không?"
“Ngao ngao……” Hình như nghe được Thẩm Húc Nghiêu dò hỏi, Phong Ảnh Lang tru lên hai tiếng.
Nhìn chằm chằm Phong Ảnh Lang, Thẩm Húc Nghiêu liếc mắt một cái. "Tiểu Phong, ngươi có thể cùng ta lập khế ước không?"
“Ngao ngao……” Lại kêu hai tiếng, Phong Lang Ảnh ngoan ngoãn cọ cọ vào trong lòng bàn tay Thẩm Húc Nghiêu, tỏ vẻ chính mình đồng ý.
Được đến đối phương đáp ứng, Thẩm Húc Nghiêu nhỏ một giọt máu từ vết thương trên ngón tay, cùng Phong Ảnh Lang ký khế ước. Bởi vì nguyên chủ cùng Phong Lang Ảnh từ nhỏ chơi đùa, đã trở thành không thể tách rời bạn tốt, cho nên Phong Lang Ảnh cũng không bài xích, Thẩm Húc Nghiêu khế ước phi thường thuận lợi.
“Tiểu Nguyên, chủ nhân đâu?”
Nghe thấy Phong Ảnh Lang dùng truyền âm hỏi y tung tích của Giang Linh Nhi. Thẩm Húc Nghiêu thở dài một tiếng. “Nương đã chết.”
“Khó trách, nàng đột nhiên cùng ta giải trừ khế ước, còn nói ta phải bảo hộ tốt cho ngươi.”
“Tiểu Phong, ngươi biết là ai giết nương không?”
Nghe câu hỏi của Thẩm Húc Nghiêu, Phong Ảnh Lang lắc lắc đầu. “Không biết, bất quá ta cảm thấy chủ nhân biết, nàng tựa hồ biết có người muốn giết nàng.”
“Đúng vậy, nàng chết mà không nói với ta bất cứ điều gì.” Mẫu thân nguyên chủ là bị ai giết? Nữ chính hiện tại chỉ có thực lực nhị cấp sơ kỳ, có thể bày mưu tính kế, nhưng lại không thể giết được Giang Linh Nhi đang ở tam cấp trung kỳ. Chẳng lẽ nàng thêu sát thủ, hay là cha của nữ chính?
“Chính là như vậy!” Phong Ảnh Lang sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Húc Nghiêu thì có chút phiền muộn.
"Đói bụng không? Ta mang đồ ăn cho ngươi." Nói xong, Thẩm Húc Nghiêu cúi người đem Phong Ảnh Lang đặt xuống đất, sau đó lấy ra một cái đĩa, đặt một con gà quay lên trên.
“Thơm quá, vẫn là Tiểu Nguyên đối với ta tốt nhất.” Vừa nói, Phong Ảnh Lang hưng phấn chạy tới, gặm gà nướng lên ăn.
Nhìn Phong Ảnh Lang ôm gà nướng ăn thỏa thích, Thẩm Húc Nghiêu cất bước đi tới bên hồ Linh Thủy, thả Linh Ngôn Thạch đang uể oải không phấn chấn bên trong thức hải ra.
Nhìn thấy hồ Linh Thủy, Linh Ngôn Thạch ngay lập tức tỉnh táo tinh thần. “Oa, đại cơ duyên nha. Chủ nhân, ngươi thật lợi hại!”
“Ngươi là Linh Ngôn Thạch. Về sau, ta sẽ kêu ngươi là tiểu Ngôn! Tiểu Ngôn, ngươi đi ngâm trong hồ một lát đi!”
“Được, cảm ơn chủ nhân.” Nói xong, tiểu Ngôn liền trực tiếp bay vào trong hồ.
Lấy thùng nước và gáo múc nước ra, Thẩm Húc Nghiêu ngồi xổm bên hồ lấy một xô nước, bản thân cũng uống một gáo. Linh thủy thơm ngọt, linh khí trong nước cũng phi thường nồng đậm, uống một ngụm là có thể làm cho người ta cảm giác được toàn thân đều ấm áp.
“Quả nhiên là thứ tốt!” Thẩm Húc Nghiêu nhìn linh thủy bên trong hồ, y dự định về sau mỗi ngày đều dùng cách uống linh thủy để tăng thực lực lên, thay đổi thể chất của bản thân.
Đem một xô nước thu vào giới chỉ, Thẩm Húc Nghiêu lại đi lên Linh Sơn xem xét một phen, trên Linh sơn, gieo trồng đều là tam cấp linh dược, những linh dược này đều là Giang Linh Nhi nguyên lai chủ nhân gieo trồng. Thẩm Húc Nghiêu hiện tại chỉ có thực lực nhất cấp sơ kỳ, tạm thời còn dùng không được những linh dược này.
Sau khi ở trong không gian này một canh giờ, Thẩm Húc Nghiêu liền mang theo Phong Ảnh Lang và tiểu Ngôn cùng nhau trở về trong phòng. Lấy ra một sợi dây Thẩm húc Nghiêu treo chiếc nhẫn ở trên cổ, không có đeo trên ngón tay, sợ bị người khác phát hiện.