Không khí trong phòng rất kỳ cục, Tô Dật Thuần để bóng bay bên ngoài nhờ người ta cất giùm, cậu ngồi xuống cạnh Đỗ Hàn Sương cùng nhau im lặng.
Đỗ Thiên Sơn tỏ vẻ lạnh lùng chỉ lo ăn cơm, không chào hỏi hai người lấy một câu.
Tô Dật Thuần nắm lấy tay Đỗ Hàn Sương viết chữ lên đó.
"Em ở cạnh anh, đừng căng thẳng."
Đỗ Hàn Sương vẽ lên tay cậu một hình trái tim rồi nắm chặt lấy.
Không khí cực kỳ xấu hổ và căng thẳng. Tô Dật Thuần cảm thấy sắp hít thở không thông, nói với Cẩu Đông Tây: "Này, cậu nói xem, bao giờ ông ấy sẽ ném chi phiếu vào mặt tôi?"
"Khó đoán nha." Cẩu Đông Tây sử dụng bao năm kinh nghiệm xem phim gia đình hào môn cẩu huyết đi đến kết luận: "Tôi cảm thấy nếu muốn dùng tiền giải quyết thì ông ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với một mình cậu thì hơn. Nhưng ông ta muốn làm trò trước mặt Đỗ Hàn Sương như vậy thì kiểu gì cũng có âm mưu khác."
Bữa cơm này nhìn như cả gia đình đang quây quần nhưng thực tế chẳng khác Hồng Môn Yến là bao.
***Hồng Môn Yến: bữa cơm đòi mạng***
Nhất là khi hai cha con họ chẳng thân thiết gì nên không có chuyện gì để nói cả. Tô Dật Thuần đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Cậu và Đỗ Hàn Sương đều không có mối quan hệ tốt đẹp với cha mẹ.
"Gần đây làm ăn thế nào?"
Rốt cuộc người đàn ông ngồi ở chủ vị cũng lên tiếng, Đỗ Hàn Sương bình tĩnh ứng đối: "Làm ăn cũng khá thôi."
"Bạn nhỏ này là cậu nhóc nhà họ Tô nhỉ."
Trước mặt Tô Dật Thuần, Đỗ Thiên Sơn vẫn tỏ vẻ hòa ái, dễ nói chuyện, là một trưởng bối mẫu mực. Điểm này hẳn là Đỗ Hàn Sương đã học từ ông ta, dù trong lòng nghĩ gì cũng giữ lễ độ, làm một quý ông tiêu chuẩn.
Nghe ông ta hỏi han việc trong nhà, Tô Dật Thuần trả lời qua loa nhưng vẫn lễ phép, cậu không khỏi âm thầm cảm thán kỹ năng giao tiếp của ông ta, quả là cáo già trên thương trường.
Không hổ là người đứng ở vị trí cao lâu ngày, lời ăn tiếng nói đều tỏ ra quan tâm, thân thiết, dễ khiến người ta tin tưởng. Nếu không phải Tô Dật Thuần biết tỏng cốt truyện, cậu cũng sẽ tưởng ông ta là người trưởng thành, đáng kính.
Cẩu Đông Tây đoán không sai. Cơm ăn được nửa, Đỗ Thiên Sơn nói muốn cùng Đỗ Hàn Sương tâm sự. Tô Dật Thuần biết ý, tìm cớ ra ngoài hóng gió, để lại đôi cha con trong phòng.
Đỗ Hàn Sương vẫn luôn nhìn theo Tô Dật Thuần bước ra ngoài, mãi đến khi cửa đóng lại, hắn mới quay đầu đối mặt với người cha này.
"Sao hai đứa lại thế này."
"Sao không thể." Đỗ Hàn Sương nói với vẻ hiển nhiên: "Em ấy không phải vị hôn thê của tôi sao?"
"Mày điên rồi à?" Đỗ Thiên Sơn tức giận: "Chỉ là cho Tô gia mặt mũi, cho hắn ta nợ ân tình. Chứ không phải để cậu ta thành người nhà họ Đỗ."
"Ý cha là không vừa ý em ấy?" Đỗ Hàn Sương ngước mắt, cuối cùng cũng xé bỏ vẻ thản nhiên trên mặt, hắn gằn giọng nói: "Trước đây, ông ngoại cũng đâu vừa ý ông, ông ấy hận ông không thể giết ông nhưng ông vẫn sống tốt đấy thôi."
"Đúng vậy, cũng giống ông, giống mẹ tôi, đều là Alpha." Đỗ Hàn Sương nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà: "Sói con trưởng thành rồi, sẽ thay thế sói đầu đàn già cả sớm thôi. Ông sợ à."
Ông ta cười nhạo một tiếng, hai tay chống trước mặt: "Gan to lắm, quả là con trai ta, đều là kẻ điên. Đừng tưởng bản thân mình giỏi giấu giếm. Tôi biết anh và tôi đều là cùng một loại người mà thôi."
Ông ta có vẻ chán trò chơi cha con buồn cười này, uống một hơi cạn sạch ly rượu rồi bỏ đi. Trước khi đi, ông ta còn vỗ vai Đỗ Hàn Sương, nói:
"Tôi chống mắt lên mà xem, anh sẽ bẻ gãy cánh con chim hoàng yến kia, rồi nhốt nó cả đời."
......
Tô Dật Thuần đứng ở ban công, nhìn Đỗ Thiên Sơn ngồi lên xe rời đi. Cậu đếm ngược trong đầu đến khi Đỗ Hàn Sương tìm cậu.
Cậu vừa đếm 3 2 1, đã bị người ôm chặt.
Đỗ Hàn Sương vừa cắn vừa hít cổ cậu, làm Tô Dật Thuần cảm thấy bản thân như thỏ rơi miệng cọp, hết đường trốn thoát.
Cậu vừa định xoay người, đã bị Đỗ Hàn Sương ôm chặt lấy.
"Ôm chút nữa thôi." Tô Dật Thuần đành phải tiếp tục nhìn về phía xa.
"Thế thì phải thu tiền đó." Cậu chống tay dựa người lên lan can, một tay cầm bóng bay chơi đùa.
"Được, tôi trả." Đỗ Hàn Sương cười làm lồng ngực cũng rung theo: "Mạng này cũng cho em."
Tô Dật Thuần hôm nay mặc quần áo mát mẻ, trên mặc áo phông rộng dưới mặc quần lửng quá gối, chân đeo giày với tất trắng. Đỗ Hàn Sương cúi đầu là có thể thấy vết sẹo bị cây quẹt qua.
Người ta thân thể là bằng da thịt, còn cậu chắc là bằng đậu hũ non, làm Đỗ Hàn Sương chỉ muốn cắn một miếng thật to.
"Muốn hôn em." Giọng hắn mềm mềm, khàn khàn, Tô Dật Thuần đã quen ai kia giở thói làm nũng đòi hôn. Cậu ngẩng đầu chụt lên khóe miệng hắn một cái.
......
Lần gặp mặt với Đỗ Thiên Sơn không gây ra ảnh hưởng lớn gì nhưng vẫn khiến Tô Dật Thuần có thể nhìn ra được ông ta có sức ảnh hưởng lớn tới Đỗ Hàn Sương.
Tin tức tố của Alpha dễ bị kích động, cảm xúc thường không ổn định. Tô Dật Thuần bị sự kiện tim ngừng đập trước đó ám ảnh, tối đến tắm rửa xong là đưa cổ cho hắn cắn.
Hôm nay Đỗ Hàn Sương tâm trạng không tốt lắm, ôm cậu chặt hơn thường ngày. Dấu tay trên eo từ hôm qua còn chưa có phai, hôm nay lại có vết bầm trên đùi. Tô Dật Thuần nghĩ, mai đi học kiểu gì cũng cà nhắc, không biết đám bạn lại tưởng tượng lung tung thành gì nữa.
Đỗ Hàn Sương biết mình sức lớn, Omega lại dễ bị bầm tím. Hắn cẩn thận bôi thuốc cho cậu, nhìn vết bầm trên eo mà áy náy, nhưng đồng thời cũng rất hưng phấn.
Dường như có một mầm bệnh sinh ra trong hắn, làm hắn có suy nghĩ hưng phấn méo mó. Giống như mèo vậy, được vuốt ve yêu thương nhiều quá sẽ bị kích thích muốn cắn người.
Tô Dật Thuần cảm giác eo bị vuốt nhẹ, cậu bị nhột suýt thì nhảy khỏi giường. Cậu kéo lấy chăn bọc lấy bản thân, lăn liên tiếp mấy vòng, lăn luôn xuống chân giường.
Đỗ Hàn Sương vừa bực mình vừa buồn cười vì phản ứng thái quá của cậu. Hắn ôm cậu về giường: "Sao nhạy cảm thế hả?"
Tô Dật Thuần:......
Anh im đi, không được nói nữa.
Hai người vừa đánh dấu tạm thời xong, mùi hương trên người hắn làm cậu rất dễ chịu, muốn tránh cũng không được.
Đỗ Hàn Sương nhìn khóe mắt hồng hồng của cậu, cười nói: "Tôi chỉ mới sờ em chút thôi mà đã muốn khóc muốn trốn rồi, thế mà dám đòi tôi làm em. Nếu súng thật đạn thật thì làm sao em chịu được hả?"
"Đâu có đâu......"
"Không có hả?" Đỗ Hàn Sương xoa đầu cậu, ánh mắt nguy hiểm: "Tới lúc đó, em có khóc cũng không trốn được đâu."
"Ừ, ừ, không trốn." Tô Dật Thuần ngáp một cái, dỗ dành hắn: "Càng khóc là càng thích, bảo đừng là muốn thêm, được chưa?"
Cậu giang hai tay, ôm hắn vào lòng: "Nhớ hôm nay em viết lên tay anh điều gì không? Em ở ngay đây, đừng căng thẳng."
Đỗ Hàn Sương nghe nhịp tim của cậu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ hắn mới biết, tính tình dễ kích động của Alpha người yêu có thể trị được. Thật là kỳ diệu.
......
Ngày hôm sau đi học, Tô Dật Thuần quả nhiên là chân đi cà nhắc, bước thấp, bước cao.
Đỗ Hàn Sương nắm một cái là sưng cả đùi cậu, đi đường thôi cũng đau.
Người xung quanh đều nhìn cậu với ánh mắt vi diệu, tên Alpha mất dạy bàn trước quay đầu nhìn cậu đến 3 lần, cuối cùng không nhịn được mà nói: "Sếp Thuần à, ông phải bảo trọng thân thể, năm 3 học hành căng thẳng, không nên túng dục quá đâu."
Tô Dật Thuần:......
Thật sự là chưa có gạo nấu thành cơm mà, mấy người có thôi nghĩ linh tinh đi không? Quỷ theo sau lưng đấy.
Cậu tuyệt vọng phản bác: "Không phải, tôi không......"
"Không sao, không sao. Chúng tôi hiểu mà. Nhưng ông phải cẩn thận đấy. Lớp bên cạnh vừa có người xin nghỉ học để đi đẻ đấy."
Tô Dật Thuần cười khổ.
Muốn chớt quá mà.
......
Lâm Uyển đã nhìn thấu hồng trần, hỏi: "Thuốc lần trước mua cho ông còn không, để tôi đi mua thêm cho?"
"Chị đại à, tôi xin đấy," Tô Dật Thuần thật sự muốn khóc: "Chúng tôi thật sự trong sạch. Chỉ là nắm đùi một cái thôi, còn chưa dùng súng đạn thật......"
Ánh mắt vi diệu của Lâm Uyển đổi sang một kiểu vi diệu khác, ám chỉ nói: "Tiến độ cũng được đấy."
Tô Dật Thuần: "...... Năm 3 rồi đừng đọc truyện nữa, học tập quan trọng hơn."
Hôm nay cậu hẹn Lâm Uyển chính là vì nan đề "Sinh nhật bạn trai nên tặng quà gì".
Lâm Uyển tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng người theo đuổi xếp hàng mấy con phố không hết, quà nhận được cũng cực kỳ nhiều, đa dạng chủng loại. Vì vậy, cậu cần người có chuyên môn - Lâm Uyển đưa ra gợi ý.
Lâm Uyển kể từ bánh quy tự làm đến mô hình nhà ở, từ thêu khăn tay đến móc khăn quàng cổ. Tô Dật Thuần nghe mãi mà vẫn chẳng ưng: "Tôi thấy đều không hợp với Đỗ Hàn Sương lắm......"
Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng còi ô tô, Tô Dật Thuần nhìn sang, đúng lúc thấy Đỗ Thiên Sơn.
Lâm Uyển tò mò hỏi: "Kia là ai thế? Hình như đang nhìn chúng ta?"
Tô Dật Thuần cười nhạt, xách cặp sách đứng dậy: "Kim chủ đấy, ông ta tính đưa tôi 500 vạn."
Lâm Uyển:???
Đỗ Hàn Sương già đi nhanh thế à?