Sau khi quay lại tổ của mình Thẩm Nguyệt Lăng ngay lập tức buông tay Dạ Phong, không quay đầu lấy một lần mà chạm rãi bước lên phía trước. Thẩm Nguyệt Lăng vỗ tay hai cái nói: "Được rồi, bắt đầu vòng thứ hai thôi. Xin đi bên này."
Thẩm Nguyệt Lăng dẫn các đệ tử đi đến một bãi đất trống, các đệ tử của nhóm khác cũng đã có mặt đủ, có lẽ tổ hắn tổ cuối cùng.
Thẩm Nguyệt Lăng từ biệt các đệ tử bên mình, từ giờ có vượt qua hay không đều dựa vào sức của bản thân, hắn không thể tốt bụng mà chỉ dẫn nữa, trước khi rời đi Thẩm Nguyệt Lăng lấy ra trong tay áo càn khôn một túi giấy, đưa cho Dạ Phong và Tống Tiêu Minh, "Như đã hứa, cái này cho hai đệ."
Dạ Phong hai tay cầm lấy, nhìn vào thấy bên trong là bánh hoa quế, Dạ Phong hết nhìn túi giấy lại nhìn Thẩm Nguyệt Lăng đang mỉm cười nhìn mình, y còn chưa nói thì Tống Tiêu Minh đã chạy lên trước, hai mắt sáng ngời như sao mai ngước lên nhìn hắn, mỉm cười rực rỡ, "Thân tiên ca ca, cảm ơn huynh."
Ôi ôi cái nụ cười hồn nhiên rực rỡ này!
Quả nhiên là nam chính, đến cười thôi cũng như ánh mặt trời tỏa sáng thế này, Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng vui đến mức hắn có thể ngất tại chỗ.
Ai bảo nam chính văn ngựa đực chính là Idol trong lòng độc giả cơ chứ! Nam chính quả nhiên sinh ra là để được người người yêu thương.
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng vui vẻ nói: "Đệ có phải gọi sai rồi không? Chúng ta sau này chính là đồng môn, phải gọi là ta Lăng ca."
"Huynh tin ta sẽ vượt qua được sao?" Tống Tiêu Minh nói.
Nói thừa nam chính trong tiểu thuyết còn không vượt qua được thì những đệ tử tham gia này ai dám vượt qua chứ!
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Dĩ nhiên, hứa với ta là đệ phải đậu đấy, ta ở Phong Sương Kiếm đợi đệ."
Được khích lệ hai mắt Tống Tiêu Minh sáng rực vui vẻ gọi một tiếng: " Ta hứa với Lăng ca."
Ha ha ha
Đường đường là nam chính, là con cưng số mệnh được yêu thương, bây giờ lại gọi hắn một tiếng ca ca, thật con mẹ nó chỉ có thể hình dung ra tâm trạng hắn như hiện tại chỉ có một chữ: Sướng!
Nhiều chữ hơn thì chính là: Cực kì sung sướng!
Nếu nam chính đã gọi rồi thì nam phản diện...
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn sang Dạ Phong, y lập tức quay mặt đi, từ trên xuống dưới đều biểu hiện hai chữ "Phiền phức" to chà bá.
"..."
Hắn nói gì sai hả ta? Sao nam phản diện lại đột nhiên sinh khí rồi?
Trước khi bắt đầu vòng thứ hai, Thẩm Nguyệt Lăng buộc phải quay trở lại vị trí. Hắn chào một tiếng rồi đi về phía Lý Tuân. Từ bên trên đài cao Lý Tuân sớm đã nhìn thấy mọi việc, khi Thẩm Nguyệt Lăng đến lại liếc nhìn Tống Tiêu Minh và Dạ Phong, "Ta thấy tố chất của hai người họ không tệ."
Đù đù, đây chính xác lời thoại trong nguyên tác. Lý Tuân lần đầu nhìn thấy Tống Tiêu Minh và Dạ Phong chính là chỗ này, cũng nói lời thoại này.
Nếu là Thẩm Nguyệt Lăng hàng nguyên bản sau khi nghe xong phản ứng đầu tiên chính là hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt xem thường nhìn xuống, bên ngoài sóng yên biển lặng, bên trong không kìm được sự ghen ghét. Phải nói chính là từ giây phút Lý Tuân khen hai người họ đã khiến Thẩm Nguyệt Lăng để ý, sau đó dĩ nhiên là ghim trong lòng về sau gây khó dễ, nhưng đó là hàng nguyên bản còn hàng bây giờ OOC rồi.
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu đồng ý, nói: "Đâu chỉ không tệ, ta dám đảm bảo hai đệ ấy nhất định sẽ trở thành đồng môn của chúng ta."
Lý Tuân dịu dàng mỉm cười nhìn hắn: "Hiếm khi có người khiến đệ chú ý như thế, nhưng mà..." Ánh mắt hắn hơi nhăn lại, tay chỉ về phía Dạ Phong, "Đứa trẻ đó hàn khí quá nồng, tâm nếu không vững thì khi tu luyện nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Thẩm Nguyệt Lăng theo phản ứng nhìn theo hướng cánh tay, lông mày cũng nhíu lại, lời này là thật, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến Dạ Phong về sau hắc hóa càng lúc càng điên cuồng, sau cùng mất khống chế mà giết người mình yêu nhất.
Mong muốn nuôi dạy nam phản diện trở thành người tốt, đây là mục tiêu hàng đầu của Thẩm Nguyệt Lăng, Dạ Phong bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, vẫn có thể uốn nắn lại được.
Nghĩ vậy xong, Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với đệ ấy."
Lý Tuân bất ngờ, nhưng cũng không nói gì, lúc này Mộc Đường đứng kế bên Lý Tuân khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ngươi chưa gây đại họa chết người gì đấy chứ?"
Thẩm Nguyệt Lăng đã sớm quen với cái tính miệng dao găm tâm đậu phụ của Mộc Đường, huống chi bây giờ người này đã chấp nhận nói chuyện với hắn, "Ta có thể gây họa gì a? Ta giỏi giang như này..."
Mộc Đường phỉ nhổ, nói: " Giỏi cái đầu ngươi! Thế tên nào bốn tháng trước nói giúp ta dọn phòng thế mà làm vỡ bình đan hỏa của ta hại chết mấy cây thuốc quý của ta, sau đó hai tháng trước, tên nào đột nhiên hứng thú nói muốn vào bếp trổ tài nấu ăn lại khiến nhà bếp bốc cháy, khiến ba sư huynh cùng năm sứ đệ bị thương. Rồi mới đây,..."
Thẩm Nguyệt Lăng xấu hổ cắt ngang, "... Ta không cố ý mà."
Mộc Đường hừ lạnh một tiếng, "Ngươi tốt nhất là ngồi yên một chỗ, cái gì cũng đừng làm, may mà ta phước lớn mạng lớn mới không bị ngươi hù chết! Đứa trẻ kia đi theo ngươi chỉ sợ ba ngày sau bị ngươi làm cho thương tích đầy mình."
Hắn có muốn thế đâu, dù sao khiếp trước hắn cũng coi như là công tử bột nuôi trong nhà, tay không đụng việc mà. Bây giờ có thân thể khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn nên hắn không kìm được mà đi dọn dẹp phòng ốc với học nấu nướng một chút thôi mà.
Mà nói hắn làm nam phản diện thương tích đầy mình? Này ngược lại mới đúng chứ!
Thẩm Nguyệt Lăng bíu môi ủy khuất, Lý Tuân phải ra tay kéo hai người về vị trí. Mộc Đường nói: "A Tuân, phải vất vả lắm hắn mới thay đổi, ngươi đừng có mà chiều hắn đem hắn quay về với tật xấu trước kia."
Lý Tuân nói: "Sẽ không đâu mà."
Thẩm Nguyệt Lăng hờ hờ hai tiếng, trước khi rời khỏi hắn đưa mắt nhìn sang, sau đó giật mình phát hiện Dạ Phong, y cũng đang chăm chú nhìn mình từ phía dưới.
Vòng thứ hai cũng coi như là vòng quyết định cuối cùng, vượt qua được hay không đều phải nhờ vào thực lực của chính mình.
Bên dưới núi Phong Sương có một khu đất trống, cách đó không xa là một khu rừng gọi là Nghĩa Thú, nhiệm vụ của tất cả các đệ tử phải sống sót trong vòng mười hai canh giờ ở bên trong.
Tên như ý nghĩa, Nghĩa ở đây chính là nghĩa địa, bên trong rừng Nghĩa Thú có vô vàn linh dược quý hiếm, đồng thời cũng vô vàn những con thú nguy hiểm ở Ma Tộc do Phong Sương Kiếm bắt nhốt.
Dĩ nhiên là Phong Sương Kiếm có suy tính đến an toàn của các đệ tử tham gia, các tu sĩ Phong Sương Kiếm đã giăng kết giới bốn góc ở rừng Nghĩa Thú cho nên sân đấu chỉ có ma vật cấp thấp, đủ tiêu chuẩn để các để tử đánh giết.
Nhiệm vụ chính là trong vòng mười hai canh giờ đó các đệ tử mỗi người phải giết mười ma thú lấy mười viên tinh thạch luyện hóa bên trong và giữ gìn mạng sống trong vòng mười hai canh giờ thì coi như qua.
Tuy nhiên số lượng các đệ tử tham gia quá lớn, mà ma thú lại ít ỏi, chỉ một số ít người có thể chiến thắng mà thôi. Vậy nên sống sót vượt qua khu rừng rộng bốn mươi tám km này cũng là rất khó khăn, ngươi không chỉ đề phòng ma thú mà còn phải đề phòng những người xung quanh.
Trước khi vào mỗi người sẽ được phát một Truyền Tông Phù, nếu đệ tử gặp phải trường hợp quá khó khăn chấp nhận bỏ cuộc thì chỉ cần bóp nát Truyền Tông Phù thì sẽ tự động rời khỏi rừng Nghĩa Thú trở lại dưới chân núi Phong Sương. Ngoài ra, còn mỗi người đều được nhận một thanh kiếm, tuy không bén nhưng vẫn giết được mấy con ma thú cấp thấp.
Việc này cũng chú ý giảm khả năng các đệ tử vì lợi ích mà phạm quy. Chỉ cần giết người lập tức bị loại.
Thẩm Nguyệt Lăng biết trước sự việc gì sẽ xảy ra nên không lo lắng còn có chút đắc ý đến rung đùi, bởi vì những cảnh tiếp theo em gái đầu tiên trong hậu cung nam chính sẽ xuất hiện nha, hơn nữa em gái này chính là người mà nam phản diện yêu mà không có được, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến tình bạn nam chính và nam phản diện rạn nứt, hoàn toàn trở mặt thành thù.
Dành gái với nam chính còn có thể có kết cục tốt đẹp sao?
Hơn nữa em gái này chính là nữ chính dưới ngòi bút Đản đại thần miêu tả xuất sắc nhất, xinh đẹp nhất, mà Thẩm Nguyệt Lăng hắn cũng thích nhất, chính là nữ thần trong lòng hắn, Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa vốn là gia bộc sống ở Thiên Dược Sơn, bởi vì từ nhỏ có năng khiếu y thuật nên được trọng trở thành đệ tử trong nhà, lên mười tuổi nàng được đề cử đến Phong Sương Kiếm tham gia cuộc nhập môn, từ đây gặp gỡ được Tống Tiêu Minh và Dạ Phong trong rừng Nghĩa Thú.
Đoạn tình tiết nam nữ chính gặp nhau này, Thẩm Nguyệt Lăng đối với nó là nhớ mãi không quên, bởi vì người đầu tiên mà Bạch Liên Hoa mang lòng thương mến không phải nam chính Tống Tiêu Minh mà là nam phản diện Dạ Phong.
Nàng đối với Dạ Phong cũng là ánh trăng sáng, làm dịu trái tim đen tối của hắn trong những năm tháng bị đánh đập của Thẩm Nguyệt Lăng hàng nguyên bản. Nếu không phải về sau Dạ Phong hắc hóa làm chuyện rồ dại tàn sát Thiên Dược Sơn thì Bạch Liên Hoa đã không tuyệt tình với y, đi vào vòng tay Tống Tiêu Minh.
Nhưng nếu không có đoạn tình tiết này thì lấy đâu ra cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cho độc giả xem.
Chỉ đáng hận một điều Đản đại thần lại nhẫn tâm đem nữ thần của hắn xuống mồ!
Mợ nó, thù này ông ghim!
Ba canh giờ trôi qua, Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ chắc giờ này Bạch Liên Hoa đã gặp tụi Tống Tiêu Minh rồi đi, nếu hắn nhớ không nhầm thì chính là vào giờ này.
Trong nguyên tác, Tống Tiêu Minh và Dạ Phong vào rừng Nghĩa Thú hơn một canh giờ thì gặp mặt Lâm Viên Bạc.
Lâm Viên Bạc còn nhớ rõ Dạ Phong nên không nhiều ngay lập tức rút kiếm ra đuổi giết, hơn nữa kiếm của Lâm Viên Bạc mang theo cực kỳ sắt bén, gã đã mua chuộc người phụ trách giao kiếm, để được mang theo kiếm của chính mình.
Lâm Viên Bạc vốn là đã tu luyện từ nhỏ, Dạ Phong bây giờ không phải đối thủ của gã rất nhanh liền không thể bảo vệ bản thân mà hứng trọn một kiếm ngay ngực, nếu không phải Tống Tiêu Minh nhanh trí kéo Dạ Phong ra thì một kiếm này nhất định sẽ đâm xuyên tim Dạ Phong.
Biết không thể đánh lại, Tống Tiêu Minh đành cõng Dạ Phong lên lưng lẫn vào bụi cây bỏ chạy. Trên đường trốn chạy Tống Tiêu Minh đụng phải Bạch Liên Hoa đang hái thảo dược. Bạch Liên Hoa từ nhỏ ngây thơ tốt bụng, nhìn thấy Dạ Phong không ngừng chảy máu liền hốt hoảng dìu hai người đến hang động mà nàng kiếm được, trải qua một đêm Dạ Phong thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, để trả ơn Bạch Liên Hoa, Dạ Phong cùng Tống Tiêu Minh chém giết ma thú lấy đủ tinh thạch rồi đưa cho nàng, cả ba cùng nhau vượt qua kỳ thi, gia nhập Phong Sương Kiếm.
Đột nhiên một tiếng nổ vang trời, đem dòng suy nghĩ của Thẩm Nguyệt Lăng đứt ngang, những đệ tử khác nhốn nháo, đến cả Thẩm Duyệt Bình cũng đứng lên. Thẩm Nguyệt Lăng nhíu mày ngẩn mặt lên nhìn về phía rừng ma thú, một cột khói đen bốc lên, chim chóc bay tán loạn trên không trung, kêu thảm từng hồi. Thẩm Nguyệt Lăng kinh ngạc, kế bên Thẩm Duyệt Bình hốt hoảng nói: "Sao lại phát ra tiếng nổ?"
Một đệ tử trấn giữ rừng Nghĩa Thú chạy đến cấp báo, "Phong chủ, kết giới bị phá vỡ rồi! Ma giới cấp cao đang tràn vào bên trong."
Đệ tử vừa dứt lời Thẩm Duyệt Bình nhíu mày, ra lệnh các kết giới sư nhanh chóng làm lại kết giới, rồi kêu một số đệ tử theo ông vào bên trong giết ma thú cấp cao bảo vệ an toàn tính mạng của các đệ tử bên trong.
Đột nhiên Thẩm Nguyệt Lăng đập bàn đứng dậy làm cho Thẩm Duyệt Bình và các đệ tử khác giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào cột khói.
Vị trí đó là....
Thẩm Nguyệt Lăng không nói lời nào ngay lập tức rút bội kiếm trên lưng, ngự kiếm bay về phía vị trí cột khói.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Trong nguyên tác ở giai đoạn này không hề có chuyện kết giới bị phá nổ! Chuyện gì đang xảy ra?
Thẩm Nguyệt Lăng bay đến gần cột khói liền hạ kiếm, vừa đáp xuống ngay lập tức theo miêu tả mà chạy về một hướng. Rất nhanh hắn tìm ra một hang động nhỏ, bên trong hang động là một thiếu niên đang không ngừng chảy máu, là Dạ Phong! Thẩm Nguyệt Lăng hoảng hốt nhìn cách đó không xa cửa hang là một ma thú đang nhăm nhe nhìn vào bên trong, hàm răng nó nhọn hoắt, nước dãi theo khóe miệng chảy xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Dạ Phong, bốn bàn chân của nó không ngừng cào dưới đất, dường như nó bị mùi máu của Dạ Phong làm cho kích động.
Không nghĩ nhiều Thẩm Nguyệt Lăng ngay lập tức tích tụ khí trên tay phóng ra một chưởng đem con ma thú đập vào cây.
Thẩm Nguyệt Lăng nhanh chóng chặn trước cửa hang, trên tay cầm vài tấm bùa chú, tay còn lại vận linh khí điều khiển bội kiếm, phòng thủ trước cửa hang.
Mợ nó, sao chỉ có mình Dạ Phong ở đây? Tống Tiêu Minh và Bạch Liên Hoa đâu?
Mợ nó, cốt truyện sao lại lệch mất rồi!
Ma thú choáng váng đứng dậy, hú lên một tiếng man rợ rồi nhào về phía Thẩm Nguyệt Lăng. Linh lực Thẩm Nguyệt Lăng mạnh hơn rất nhanh liền đem đầu con ma thú chặt xuống rồi lấy tinh thạch trong người nó ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn tự xuống tay giết chết một vật gì đó, máu tươi bắn lên khiến Thẩm Nguyệt Lăng không nhịn được rùng mình. Hắn phải tự thôi miên bản thân rằng đây chỉ là một cuốn sách, chém giết chết chóc tuyệt không thể thiếu, hơn nữa nếu hắn không xuống tay thì người chết sẽ là hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng lập một kết giới nhỏ để tránh mấy con ma thú theo mùi máu mà lần theo đến đây, đảm bảo an toàn Thẩm Nguyệt Lăng mới vào trong hang xem xét Dạ Phong.
Vết thương trên ngực Dạ Phong giống hệt trong nguyên tác, bởi vì trong người y có lai máu ma tộc nên vết thương kiểu này vẫn không giết chết y được nhưng sức mạnh ma tộc y vẫn chưa được đánh thức nên y so với đứa trẻ tu hành bình thường không khác là bao, vẫn rất đau, vẫn rất khó chịu.
Thẩm Nguyệt Lăng lâm vào tình trạng đắng đo, hắn có lên cứu không? Nếu hắn cứu rồi thì chẳng phải Bạch Liên Hoa mất cơ hội cày độ hảo cảm sao?
Nhìn Dạ Phong trở mình sau đó lại nhăn mặt vì đau đớn, Thẩm Nguyệt Lăng lại không đành lòng bỏ mặc, suy nghĩ mấy giây, Thẩm Nguyệt Lăng vẫn quyết định cằm máu trên vết thương cho Dạ Phong.
Không thể nào không cứu mà!
Dù sao nam phản diện bây giờ chỉ là một đứa trẻ, mà hắn không đành nào nhẫn tâm bỏ mặc một đứa trẻ được.
may mắn là mấy tháng nay đi theo Mộc Đường, trong người luôn thủ sẵn mấy loại thuốc trị thương. Thẩm Nguyệt Lăng cẩn thận cởi áo ngoài của y, tay cẩn thận chạm vào vết thương trên lòng ngực, nhẹ nhàng bôi thuốc, Dạ Phong dù bất tỉnh nhưng vẫn nhăn mặt đau đớn, Thẩm Nguyệt Lăng liền giảm nhẹ lực ở tay, nhẹ giọng nói: "Ngoan, rất nhanh liền không đau nữa."
Quả nhiên khi nghe xong Dạ Phong liền không nhúc nhích nữa.
Thẩm Nguyệt Lăng thở dài, nam phản diện tương lai cứ ngoan ngoãn như vậy thật tốt biết mấy.
Dạ Phong mơ mơ màng màng bị cơn đau trước ngực làm cho khó chịu nhưng lại không mở mắt nổi, y khẽ nhíu mày, đột nhiên lại cảm thấy có một bàn tay mát lạnh mềm mại chạm vào vết thương trên ngực y, chậm rãi xoa đều. Khi y rên một tiếng bàn tay trên ngực y chậm lại, bàn tay đó lập tức cử động nhẹ nhàng hơn, tiếp theo hắn nghe một giọng nói thủ thỉ bên tai, "Ngoan, rất nhanh liền không đau nữa."
Hắn nhận ra giọng nói, Dạ Phong kích động muốn mở mắt, nhưng không cách nào mở ra được, cảm thấy xúc cảm này là một giấc mộng trong tiềm thức của y.
Đợi đến khi y mở mắt được, người y muốn thấy đã rời đi, nhìn xuống ngực thấy vết thương trên người đã xử lý gọn gàng, chứng tỏ ban nãy không phải mơ.
Lúc này Tống Tiêu Minh toàn thân dính máu, tay cầm mấy cây thảo dược chạy về, nhìn bên ngoài ngổn ngang xác ma thú cấp cao lại nhìn thấy Dạ Phong đã băng bó vết thương cẩn thận liền chạy vọt tới, "A Phong, ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
Dạ Phong không trả lời, y chỉ nhìn mấy cái xác thú bên ngoài. Tống Tiêu Minh nhìn theo nói: "A Phong là ngươi giết sao?"
Dạ Phong đáp: "Không phải." Sau đó y đưa tay lên ngực chậm rãi xoa vết thương trên ngực."
Tống Tiêu Minh cũng không hỏi hắn là ai giết, đối với hắn Dạ Phong không sao là tốt rồi, "A Phong, kết giới bị vỡ, ma thú cấp cao đang tràn vào đây, các đệ tử Phong Sương Kiếm đang tiến hành lập kết giới lại, cuộc thi tạm thời hoãn lại, chúng ta mau tìm chỗ trốn trước."
Chỉ một câu này đã khiến Dạ Phong kinh ngạc, trên mặt bắt đầu xuất hiện một tia lo lắng, y chậm rãi đứng dậy, lúc này một vài vật từ ngực áo y rớt ra. Dạ Phong kinh ngạc mở to mắt, từ từ khom xuống nhặt lên, trên tay hắn là một viên tinh thạch cấp cao, hơn nữa không chỉ một viên.