Xuyên Thư: Nhân Vật Phản Diện, Ngươi Lại Sai Tình Tiết Rồi!

Chương 17




Dạ Phong đứng trước cửa phòng của Hoàng Nhi, trong lòng vô cùng bồn chồn, y vạn lần không nghĩ tới Thẩm Nguyệt Lăng sẽ giả làm Hoàng Nhi để Lang Quân Hỉ Nữ đến bắt đi.

Nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lăng mặc nữ trang, y trong lòng vô cùng mong đợi, nhưng khi nghĩ đến hắn sẽ bị Lang Quân Hỉ Nữ mang đi thi thì lại khó chịu. Loại cảm xúc mẫu thuẫn này khiến y không biết phải làm sao.

Trong lúc Dạ Phong đang đắm chìm trong suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Dạ Phong lập tức ngẩn đầu nhìn sau đó y liền cảm thấy đại não mình nổ mạnh.

Thẩm Nguyệt Lăng mặc trang phục màu đỏ, tôn lên làn da trắng trẻo của hắn, khuôn mặt Thẩm Nguyệt Lăng bình thường nhìn chính là quân tử như ngọc, dịu dàng như nước, nay được tô son điểm phấn lại trở lại xinh đẹp thướt tha, câu dẫn lòng người.

Bị Dạ Phong nhìn không chớp mắt, Thẩm Nguyệt Lăng có chút xấu hổ nói: "Sao đệ nhìn ta mãi thế? Khó coi vậy à?"

Dạ Phong hồi thần, chưa kịp mở miệng phủ định thì bà Hoàng từ trong phòng đi nói: "Ầy dà sao lại nói khó coi. Thẩm tiên gia, ta đảm bảo với ngài, bộ dạng ngài hiện tại đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào."

Thẩm Nguyệt Lăng xấu hổ nói: "Là tay nghề của Hoàng phu nhân cao."

Bà Hoàng lại không cho là đúng nói: "Là vốn dĩ Thẩm tiên gia đã đẹp sẵn rồi."

Thẩm Nguyệt Lăng cười cười không nói nữa, hắn nhìn Dạ Phong vẫn luôn nhìn mình, mắt hai người chạm nhau, Dạ Phong liền bối rối cúi đầu, y khẽ ho một tiếng, cố gắng kiềm chế cơn xúc động nói: "Huynh tính theo Lang Quân Hỉ Nữ về hang động sao?"

Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu nói: "Muốn giết cỏ thì phải nhổ tận gốc của nó mới được."

Sau đó hắn quay nhìn bà Hoàng và lão Hoàng nói: "Mọi người cứ cử vài người bên ngoài canh gác, không cần quá nghiêm ngặt, cứ để Lang Quân Hỉ Nữ đến mang ta đi."

Dạ Phong nói: "Nếu như nguy hiểm thì sao?"

Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Nguy hiện tượng gì chứ, không phải còn có đệ ở đây sao?"

Một câu này của Thẩm Nguyệt Lăng chỉ là thuận miệng mà thôi nhưng đối với Dạ Phong lại khắc sâu vào tim.

Tối đến Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong ở Ttrong phòng của Hoàng Nhi đợi Lang Quân Hỉ Nữ.

Bên ngoài có mấy người đang làm nhiệm vụ tuần tra bảo vệ, bọn họ đều là những người mà Trần lão gia mời đến dời mộ lúc đó, được Trần lão gia nhờ ở lại giúp đỡ . Bọn họ đang đi tuần tra bên ngoài, bỗng phát hiện một nam nhân mặc áo cưới đỏ đứng trước cổng, trên tay cầm cây dù. Mọi người tập trung nhìn kỹ, thì lại không thấy bóng dáng nam nhân đó đâu nữa. Chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, một người đẩy người kế bên nói: “Ngươi có nhìn thấy gì không?”

Người kế bên đáp: "Cái gì? Chúng ta hoa mắt sao?"

"Tôi không tin là hoa mắt, ta cũng biết việc lần này xảy ra có liên quan đến Trần lão gia dời mộ mà. Nghe nói đêm nay “thứ đó” sẽ đến mang Hoàng cô nương đi."

“Không phải có nhị vị tiên gia đến trợ giúp rồi sao?”



Một người thở dài bất đắc dĩ nói: “Họ bảo vệ chu toàn được hết còn cần chúng ta đứng đây sao?”

Một người lại nói: "Sao chúng ta lại đồng ý cơ chứ? Thiệt là, rước họa vào thân."

Bọn họ càng nói càng sợ, tất cả không tự chủ được mà giơ cao lồng đèn trên tay cầm. Xung quanh tối đen, chỉ có vài điểm sáng trên chiếc lồng giấy, bầu không khí nhất thời vô cùng quỷ dị. Trong đó có một người can đảm hơn, đi lên chỗ nam nhân vừa xuất hiện, kiểm tra một hồi không thấy ai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn dời đi thì một nam nhân mặc áo cưới đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, trên tay vẫn đang cầm một cây dù màu đỏ. Lang Quân Hỉ Nữ bất ngờ xuất hiện như vậy khiến hắn sợ đến nổi trái tim vọt lên đến cổ họng, không thốt ra được tiếng nào.

Một người đột nhiên chú ý đến hắn, thấy hắn không đứng yên một chỗ, liền hiếu kỳ tiến lại. Đến gần hơn một chút người đó mới thấy hắn đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, hai mắt trợn to như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ. Người đàn ông theo ánh mắt hắn nhìn sang nhìn về phía trước, cách năm bước chân là nam nhân mặc áo cưới, nam nhân giơ dù lên cao, lộ ra phần trên là cái đầu lâu với hai hốc mắt sâu thẳm.

Tất cả mọi người đều sợ hãi hét lên, hoảng hốt bỏ chạy. Chỉ có người đầu tiên nhìn thấy Lang Quân Hỉ Nữ là tay chân cứng ngắc, không cách nào cử động, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lang Quân Hỉ Nữ từng bước đến gần. Hắn sợ đến mắt trợn trắng, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, lồng đèn trên tay rớt xuống đất, lửa trong chiếc đèn đột nhiên cháy lớn, thiêu cháy cả chiếc lồng. Lang Quân Hỉ Nữ đi đến trước mặt hắn, một luồng khí lạnh quét qua toàn thân, cái đầu lâu quỷ dị kề sát vào tai hắn cười một tiếng.

Đến khi Lang Quân Hỉ Nữ đi qua hắn, hắn mới hoàn hồn, mới cảm nhận được thân dưới nóng đến thiêu đốt, hắn nhìn xuống thì thấy hai chân hắn đều đã bốc cháy, cơn đau bỏng rát bắt đầu xuất hiện khiến hắn ngã lăn ra đất gào thét. Hắn lăn qua lăn lại trên đất hòng để lửa tắt đi, nhưng càng vùng vẫy lửa lại càng cháy lớn, cuối cùng lan khắp người hắn.

Chỉ vài phút sau tiếng la hét im bặt, mà toàn than hắn cũng đã cháy đen. Những người còn lại chứng kiến đều sợ hãi hét lớn, toàn bộ đều vứt bỏ lồng đèn chạy trốn, mong có thể giữ một cái mạng.

May mà Lang Quân Hỉ Nữ không để ý đến bọn họ, gã ngẩn đầu nhìn lên cửa sổ phòng Hoàng Nhi nở một nụ cười quỷ dị.

Ông bà Hoàng nghe được tiếng tiếng la hét bên dưới nhà liền sợ hãi, hai người lùi đến trước giường của Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi được cho uống gói thuốc của Thẩm Nguyệt Lăng liền bất tỉnh, được ông bà Hoàng mang sang phòng khác, sau đó dùng bùa dán lên cửa. Tuy hai người đối với Thẩm Nguyệt Lăng vô cùng tin tưởng nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo sợ. Nếu như những lá bùa đó không giấu được nhân khí của Hoàng Nhi thì làm sao đây?

Lúc này trong phòng của Hoàng Nhi, Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong đều biết được Lang Quân Hỉ Nữ đã đến, Dạ Phong nhìn hắn một lúc rồi mới nói: "Ta đi xuống dưới xem một chút, huynh trên này phải cẩn thận."

Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu: "Ừm, đệ cũng phải cẩn thận."

Dạ Phong kiềm chế kích động muốn đi lên hôn hắn, nhìn hắn một chút rồi quay người ra ngoài.

Dạ Phong chạy nhanh xuống dưới lầu, mở cửa đi ra ngoài sân, Lang Quân Hỉ Nữ đứng ngay giữa sân, Dạ Phong lập tức rút kiếm lao đến. Lang Quân Hỉ Nữ nghiên người tránh thoát, giơ bàn tay với những móng vuốt nhọn hoắt nhắm vào mặt y. Dạ Phong lấy đà nhảy lùi ra sau, móng tay Lang Quân Hỉ Nữ đâm thẳng xuống đất, móng tay xuyên qua đất, lúc Lang Quân Hỉ nhấc tay lên mang theo cả một khối đất đi lên chứng tỏ độ sắc bén của nó.

Dạ Phong giữ vững thân thể, kiếm trên tay xoay một cái rồi đâm thẳng về phía trước, đem chiếc áo cưới của Lang Quân Hỉ Nữ đâm rách một lỗ lớn.

Thấy chiếc áo yêu thích của mình bị đâm rách, cái đầu lâu của Lang Quân Hỉ Nữ vì tức giận mà gào lên một tiếng lớn, tiếng thét này rất lớn làm cho Dạ Phong choáng váng một trận, hai tai đau nhức.

Lang Quân Hỉ Nữ giơ móng vuốt lao đến, Dạ Phong vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mơ hồ giơ kiếm lên đỡ. Kiếm của y chỉ là một thanh kiếm bình thường không thể nào chống đỡ được móng vuốt của Lang Quân Hỉ Nữ, lập tức gãy làm đôi, móng vuốt sắc nhọn xuyên vào da thịt khiến Dạ Phong đau đớn mà kêu một tiếng, mất lực ngã ra đất.

Lang Quân Hỉ Nữ bổ nhào lên người Dạ Phong, mười móng vuốt sắc nhọn hướng mặt y đâm tới. Dạ Phong không cam lòng nhắm mắt, đột nhiên một thanh kiếm lao đến đem chiếc đầu lâu của Lang Quân Hỉ Nữ cắt xuống, sau đó là tiếng gọi vô cùng kích động của Tống Tiêu Minh: "A Phong!"



Lang Quân Hỉ Nữ hóa thành cát bụi dưới lớp áo cưới đỏ, Dạ Phong ngồi dậy thì cơn đau trước ngực liền truyền tới, y đau đớn che ngực.

Tống Tiêu Minh và Bạch Liên Hoa gấp rút chạy tới, Tống Tiêu Minh đỡ lấy y, nói: "A Phong ngươi không sao chứ?"

Dạ Phong muốn nói không sao nhưng cơn đau ở ngực khiến y không mở miệng được, Bạch Liên Hoa chú đến ngực y, hai tay che miệng, hoảng hốt nói: "A Phong, ngươi bị thương rồi."

Bạch Liên Hoa lập tức giúp y băng bó, Dạ Phong nhìn sang chiếc áo cưới dưới đất lại cảm thấy không đúng, sau đó nhìn lên lầu sau đó kinh hoàng nói lớn: "Không ổn, Lăng ca!!"

Dạ Phong lập tức đứng dậy, bất chấp vết thương trên ngực cấp tốc chạy vào trong nhà, Tống Tiêu Minh và Bạch Liên Hoa cũng đuổi theo sau. Dạ Phong dùng đạp cửa phòng Hoàng Nhi, nhìn cảnh tượng bên trong phòng hai mắt lập tức nheo lại đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trả hắn lại cho ta!"

Lang Quân Hỉ Nữ ôm lấy Thẩm Nguyệt Lăng bất tỉnh trên tay. Lúc này Lang Quân Hỉ Nữ không còn đầu lâu nữa mà biến thành khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, gã nở một nụ cười nhìn Dạ Phong, hai tay vòng dưới eo và đầu gối đem Thẩm Nguyệt Lăng ôm trọn trong lòng.

Lang Quân Hỉ xuất hiện với khuôn mặt tuấn mỹ, lại còn là con yêu quái rất tự luyến, dù có làm ra thế thân cũng không cho chúng một khuôn mặt, vậy nên những vật thế thân cho Lang Quân Hỉ đều là đau đầu lâu. Dạ Phong hận bản thân nhớ ra quá muộn.

Nhìn người mình luôn thầm mến vẫn luôn kính trọng dè dặt, muốn ôm muốn nắm tay cùng phải tìm đủ loại lý do, giờ đây lại đang nằm gọn trong tay người khác khiến cơn ghen tị của Dạ Phong nhất thời lên đến đỉnh điểm, Hai mắt y đỏ rực, ẩn tàn sát khí, hai tay bấu chặt thành quyền, nói: "Buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra! Trả hắn lại cho ta!!"

Lang Quân Hỉ Nữ dường như cảm thấy bản thân đang nghe một câu chuyện vô cũng buồn cười nói: "Trả cho người? Đây rõ ràng là tân nương của ta."

Lúc này Tống Tiêu Minh và Bạch Liên Hoa đã lên tới, nhìn cảnh tượng trước mặt đều ngạc nhiên, nhất là Thẩm Nguyệt Lăng đang mặc y phục nữ, khuôn mặt trang điểm cực kỳ kiều diễm, khi nhắm mắt lại thêm vẻ đẹp thanh lịch, tựa như tiên nữ trên trời hạ phàm.

Đầu gỗ Tống Tiêu Minh bị sắc đẹp của Thẩm Nguyệt Lăng làm cho ngây ngốc, trái tim đập cuồng loạn, nhìn Thẩm Nguyệt Lăng yếu đuối nhắm mắt, liền sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ hắn.

Ý Nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Tiêu Minh liền giật mình, hắn ngạc nhiên vì bản thân lại đối Thẩm Nguyệt Lăng lại có chút khác thường như vậy. Từ ngày gặp Thẩm Nguyệt Lăng, hắn luôn đối với người này chính là sư huynh luôn luôn dịu dàng, là người vô cùng tốt, luôn bên cạnh che chở bao vệ hắn, từ rất lâu Tống Tiêu Minh luôn coi Thẩm Nguyệt Lăng chính là người thân quan trọng của hắn giống như Dạ Phong.

Tống Tiêu Minh cảm thấy cảm xúc này đối với Thẩm Nguyệt Lăng vô cùng không đúng, nó có chút quá phận, Tống Tiêu Minh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Bạch Liên Hoa đứng bên cạnh, nhìn Thẩm Nguyệt Lăng mà lòng rối loạn không thôi, đôi môi mím lại, hai mắt không kiềm chế được sự ghen tị. Nàng đưa mắt nhìn sang Dạ Phong liền giật mình hoảng hốt, dường như không dám tin mà nhìn y. Hai mắt Dạ Phong đều là sát niệm, nhưng ẩn trong đó lại có nhu tình như nước.

Bạch Liên Hoa nhìn Thẩm Nguyệt Lăng rồi lại nhìn Dạ Phong, nàng không phải là đồ ngu, dĩ nhiên đã phát hiện ra được điều gì đó khác thường, trong lòng đồng thời cũng nảy ra một ý nghĩa hoang đường.

Dạ Phong không để ý hai người phía sau, toàn bộ sự chú ý của hắn đều ở trên người Thẩm Nguyệt Lăng. Tuy Thẩm Nguyệt Lăng nói sẽ để Lang Quân Hỉ Nữ mang đi, nhưng khi chính mắt nhìn thấy trong lòng lại ngập tràn lửa hận, muốn đem tay của gã chặt xuống, bẻ từng đốt xương tay của gã.

Lang Quân Hỉ cũng không để ý đến ba người, gã nhìn Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Quả là quốc sắc thiên hương, toàn bộ nữ nhân ta bắt trong cái thôn nhỏ này còn không bằng một góc của nàng, ta quyết định sẽ thành thân với nàng."

Sau đó Lang Quân Hỉ cúi đầu hôn lên trán Thẩm Nguyệt Lăng một cài, hành động này thành công khiến Dạ Phong phát hỏa, sát khí trong nháy mắt tỏa ra, gân trên bàn vì siết quá chặt cũng hiện rõ ràng, đồng thời cũng vang lên mấy tiếng răng rắc. Dạ Phong muốn lao đến sống chết với Lang Quân Hỉ Nữ. Nhưng Lang Quân Hỉ Nữ đoán được ý đồ của y, gả phất tay thả ra một làn khói, sau đó đạp tung cửa sổ rồi ôm Thẩm Nguyệt Lăng bay ra ngoài.

Sợ trong khói có độc, Dạ Phong vội đưa tay che mũi, mắt lại thấy Lang Quân Hỉ Nữ ôm Thẩm Nguyệt Lăng từ cửa sổ nhảy xuống, trong tích tắc trái tim y thắt lại vô cùng đau đớn, y chạy lao ra cửa sổ, gào lên: "Lăng nhi!!!"