Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

Chương 3




Editor: Manh Ca

27/04/2020.





--------------------





CHƯƠNG 3. GIẢI TÁN







Sau khi lên xe Ân Ly hoàn toàn hối hận! Đặc biệt là cái cô gái vẻ mặt trông vô cùng ôn nhu, hiền lành bên cạnh, nét mặt ân cần trên khuôn mặt khiến cô nổi da gà.





"Tôi gọi là Ôn Nhu. Thật khéo, chúng tôi cũng đi thành phố A, vừa rồi Hiểu Yến may mà nhờ có cô giúp đỡ, tôi còn lo lắng cô ấy ra ngoài tìm đồ ăn xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Thể chất tôi không tốt, không thể giúp được gì." Ôn Nhu nhẹ giọng nói, hai mắt dịu dàng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại càng thêm động lòng người.





"Không có gì, chỉ trùng hợp mà thôi." Không hiểu tại sao, theo trực giác Ân Ly cảm thấy không thích cô gái nhìn như thực ôn nhu này, tên còn gọi là Ôn Nhu? Ặc, cái tên nghe rất hay.





"Được rồi, Ôn Nhu. Tớ đã nói đồ ăn trên xe sẽ chia cho cô ta một ít, tới khi đến thành phố A, tớ sẽ bảo ba hảo hảo hậu tạ cô ta, cậu còn khách khí như vậy làm gì!" Lưu Hiểu Yến ở phía trước lái xe khẽ bĩu môi, ánh mắt mang theo chút kinh bỉ, cô ta tự cho là đã che dấu rất tốt, đáng tiếc, Ân Ly vẫn thấy rõ.





Thái dương Ân Ly giật giật, hiện tại cô mới thực sự hối hận, một cô gái mắc bệnh công chúa nghiêm trọng, cộng thêm một cô gái ánh mắt vô cùng ôn nhu quỷ dị, cô đây là gặp phải vận cứt chó gì?!





Ôn Nhu biểu tình ôn hòa ngồi ở phía sau, nhìn một đống đồ ăn chồng chất ở phía trước, cùng bạn tốt ngồi ở ghế lái lâm vào trầm tư, cô ta theo thói quen sờ sờ vòng tay của mình - - không sai, cô ta là Ôn Nhu, nhưng lại cũng không phải.





Ôn Nhu là người trọng sinh, tận thế đến cùng Lưu Hiểu Yến từ thị trấn nhỏ này bắt đầu bôn tẩu chạy về thành phố A. Gia cảnh như cô ta, luôn luôn bị Lưu Hiểu Yến sai sử tìm kiếm đồ ăn, giết Zombie. Mà cái người bằng hữu này của cô ta lại an nhàn ngồi chờ ở phía sau.





Nếu chỉ như vậy, cô ta cũng sẽ không hận Lưu Hiểu Yến như vậy! Chính là, Lưu Hiểu Yến không nên vào thời điểm sống còn bị Zombie vây quanh, không nên đẩy cô ta ra làm vật hy sinh. Khiến cuộc sống của cô ta hoàn toàn thay đổi, không còn tự tôn, rơi hết vào tay tên đàn ông này đến tên đàn ông khác. Đến tận lúc đến căn cứ lại bị Lưu Hiểu Yến lập mưu đẩy ra cho zombie cắn chết tươi.



(Mình edit còn non, nên đang phân vân không biết nên để là "cô" hay "cô ta" - vì nếu xét trên phương diện là lời kể của Ôn Nhu mà để "cô ta" thì không hợp lý lắm, cầu góp ý.)





Nỗi đau này, cô ta còn nhớ rất rõ! Đặc biệt sau khi trọng sinh cô ta mới phát hiện bí mật của vòng ngọc, yên lặng tích trữ không ít lương thực cùng thực phẩm. Lừa Lưu Hiểu Yến đi là muốn để cho ả ta chết ở nơi này, thế nhưng lại bị nữ nhân này cứu!





Ở thành phố A, tuy rằng cô ta không phải là người có thân phận gì, nhưng là tam giáo cửu lưu* cô ta cũng nhận biết không ít, căn bản chưa từng nghe qua nữ nhân nào gọi là Ân Ly. Mới đầu mạt thế, vũ lực đã kinh người như vậy, như thế nào lại không có tiếng tăm gì chẳng lẽ là chết trên đường? Ôn Nhu trầm tư suy nghĩ.





Xe chạy một đường cũng không tính là thuận lợi, đừng nghĩ đây chỉ là một trấn nhỏ, trên đường có không ít người đâu. Ba, bốn tên Zombie đuổi theo mấy người nam nữ hoảng sợ, bọn họ nhìn thấy xe tới kích động vẫy tay hô cứu mạng, nhưng là không có ai để ý đến.





Này không phải vô nghĩa sao, mạt thế đến, Zombie từng đám, nào có kẻ ngốc chạy đi cứu người. Lưu Hiểu Yến thờ ơ lạnh nhạt, Ân Ly vì nhìn thấy nhiều Zombie như vậy, vô pháp đi cứu.





Tuy nhiên trong tương lai con người sống rất gian nan, nhưng khoa học rất phát triển, cuộc sống con người tốt lên từng ngày. Tận thế, đúng là một sự kiện đáng sợ...







"Hiểu Yến..." Ôn Nhu nhẹ giọng gọi, mặt mũi tràn đầy vẻ không đành lòng, "Chúng ta giúp bọn họ một chút đi? Cậu nhìn xem ở đó còn có phụ nữ và trẻ con nữa..." Cô ta đã sớm trù tính xong, muốn để cho hai người họ (AL, LHY) đi chịu chết. Sau đó cô ta sẽ trốn vào không gian, giả dạng thành dị năng giả hệ không gian đến thành phố A, sẽ như cá gặp nước.







"Không đi! Ai muốn đi giúp bọn họ chứ, cậu không thấy bên đó có rất nhiều Zombie sao?!" Lưu Hiểu Yến ánh mắt khinh thường, vững vàng lái xe.





Đối tượng Ôn Nhu nói đương nhiên là chỉ Ân Ly, lấy tính cách bênh vực kẻ yếu của cô, khẳng định sẽ đồng ý đi cứu người đi?





Đáng tiếc Ân Ly biết rõ phân lượng của chính mình, vừa cứu một người đã làm cô hối hận muốn chết càng đừng nói bên ngoài kia có bốn, năm tên Zombie, nhìn xem giá trị vũ lực rất cao, cô mà đi chính là đưa cơm tận miệng cho bọn chúng gặm. Nghiêng mặt đi, làm như không thấy ánh mắt của Ôn Nhu, tay nắm thật chặt then cửa, cô chính là bất lực...







Bất quá cho dù cô không đồng ý cũng vô dụng rồi, người sống sót bên kia phát hiện cỗ xe không để ý bọn họ, lập tức nổi giận, cũng không biết là ai thất đức, lấy đinh ném đến trên đường, bùm! Lốp xe nổ.






"Kẻ thần kinh nào đem đồ vật ném loạn! Xong đời, Zombie đang đến đây!" Lưu Hiểu Yến ra tiếng mắng người mới phát hiện vì thanh âm của họ bên này lớn quá đã dẫn Zombie chạy về phía họ.





Mà mấy người sống sót kia, nữ nhân ôm con, nhanh như chớp, chạy...





Ân Ly hiện tại chỉ có thể nhận không may, xe còn chưa ra khỏi thị trấn, đã như vậy. Thật sự xui xẻo!





"Ân Ly, nhanh lên! Cô không thấy Zombie đang đến sao?" Lưu Hiểu Yến thanh âm chói tai kêu lên, Zombie cách bọn bọn họ bất quá chỉ mấy mét.





Ân Ly quyết định, cô nếu có thể xử lý hết đám Zombie này, nhất định sẽ không đi cùng một đường với bọn họ (LHY,ÔN)! Không phải chỉ cần mua cái bản đồ và đi bộ sao, còn tốt hơn đi với hai cái nữ nhân phiền toái này!





Thiệt thòi hai nữ nhân này có chút lương tâm, Ân Ly xuống xe không biết từ nơi nào lấy ra một cái gậy sắt, nhìn giống như gậy bóng chày, thật đúng là vào nhà cướp của vũ khí thiết yếu! Ân Ly trong lòng chế nhạo, động tác hạ thủ cũng không chậm.





Gậy sắt trong tay dùng sức đánh về phía Zombie, không có bắn máu tung tóe, nhưng cũng khiến Ân Ly ghê tởm không chịu được. Cố nén cảm giác sắp nôn ra, hai tay nắm chặt lấy gậy sắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước liên tiếp xuất hiện Zombie.





Cũng may, thế giới này vẫn không thiếu người tốt bụng. Một đội ngũ có mấy nam nhân xuất hiện ở góc đường, thấy các cô bị Zombie vây quanh, một cái hỏa cầu chính xác đáp trên người Zombie, mấy lưỡi dao gió vụt qua, phần đầu Zombie đều bị chặt đứt, chết không thể chết lại lần nữa.





Thì ra là mấy dị năng giả đến, dáng người cường tráng, dẫn đầu là nam nhân trên mặt có một vết sẹo trông khủng bố bức người.





Này thật quá trùng hợp đi, Ân Ly hoài nghi những người này đã sớm nấp ở một bên rồi. So với cô đang ngờ vực, Ôn Nhu ở sau có vẻ rất cao hứng đi ra, áo váy màu trắng tinh trông có vẻ thuần khiết vô hại, đặc biệt là đôi mắt thơ ngây mở to ngập nước, quả thực nháy mắt đã hạ gục hết đám đàn ông.





Nam nhân dẫn đầu xem ra rõ ràng đã động tâm, nhưng ngoài miệng vẫn chính trực nói: "Hiện tại thế giới rất rối loạn, các cô không nên chạy loạn. Khắp nơi đều là Zombie, rất nguy hiểm."





"Trương ca, vô nghĩa với bọn họ làm gì. Không mau đi siêu thị, đồ ăn đều bị lấy hết rồi!" Tên đàn em phía sau rõ ràng không hiểu ý của gã đại ca, nóng nảy nói.





"Gào cái gì mà gào, muốn đi thì đi đi! Ai khiến các người cản đường." Lưu Hiểu Yến khoái nhân khoái ngữ*, đứng ở sau Ân Ly chống eo mắng.





( *快人快語 : người ngay nói thẳng)





"Ngượng ngùng, gây phiền toái cho mọi người rồi." Ngoài dự đoán, Ôn Nhu đầu tiên xin lỗi, Lưu Hiểu Yến trừng to hai mắt, Ân Ly yên lặng quan sát tình hình phát triển, cô cảm thấy Ôn Nhu rất kỳ quái.









Ôn Nhu vuốt thẳng đuôi tóc có chút loạn, vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh càng làm nổi bật thêm vẻ mê người, Trương ca không biết vì sao chính mình không rời mắt được, cảm thấy nữ nhân này thực có hương vị!





"Trương đại ca, nếu không phiền có thể cho chúng tôi đi cùng sao? Chúng tôi cũng muốn đi thành phố A, có lẽ cũng cùng đường đi." Ôn Nhu tự chủ trương khiến Lưu Hiểu Yến vô cùng tức giận, ai mà muốn đi cùng đám đàn ông xấu xí này!





Tất nhiên, Ôn Nhu hỏi như vậy bởi vì có tính toán riêng. Người đàn ông này, cô ta có nhận biết, Trương Cường cao thủ xếp thứ hai căn cứ Thự Quang, dị năng hệ hỏa cường đại. Mặc kệ Lưu Hiểu Yến có đồng ý hay không, cô ta đều sẽ theo nam nhân này đi căn cứ!









Hỏi xong, lúc sau Ôn Nhu nghiêng đầu nhìn Lưu Hiểu Yến, có lẽ cô ta là kiêng kị thực lực của đối phương, không có ngay lập tức lên tiếng từ chối. Hừ, cô ta còn không hiểu nữ nhân này sao, loại người chuyên nịnh nọt, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu. Đối với những kẻ yếu hơn mình có thể quát mắng, cặp kẻ mạnh hơn chỉ có thể làm rùa đen rút đầu.









"Có thể. Chúng ta đều là những người còn sống sót, nên đoàn kết lại!" Trương ca hào sảng cười, ánh mắt liếc về phía sau, bốn người đằng sau không còn phản đối nữa, nhìn ra Trương ca vẫn có chút quyền lực.










"Tôi muốn đi một mình, chỉ sợ sẽ không cùng đường với các người." Ân Ly trực tiếp cự tuyệt nói, một người tuy sẽ có nguy hiểm, nhưng mà đi cùng một đám người sống sót, cô mới cảm thấy thực sự nguy hiểm đây này. Đặc biệt khi bí mật nhỏ của mình bị phát hiện.









"Này, cô không phải muốn đi cùng tôi sao? Như thế nào lại bỏ chạy?" So với những nam nhân này, Lưu Hiểu Yến còn cảm thấy Ân Ly khá an toàn hơn, thế mà nữ nhân này như nào liền muốn giải tán?









"Trước đó, hai người không có người bảo vệ, hiện tại tôi nghĩ mình không cần nhiều chuyện, hơn nữa tôi còn có chuyện cần xử lý. Liền phải li khai hai người thôi." Ân Ly nhìn mấy nam nhân như hổ rình mồi bên cạnh, vẫn là nói thêm một câu: "Chú ý an toàn."










Ân Ly cùng bọn gật đầu chào một cái liền quay người đi, không cần quay đầu cô cũng biết mấy người ở đằng sau nhất định là cái bộ dạng hoan thanh tiếu ngữ. Cô không thể hiểu được, Ôn Nhu kia tại sao muốn cùng một đám nam nhân đi chung. Chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?









Mạt thế đến, trật tự bị phá vỡ, lòng người phức tạp khó đoán. Tuy rằng mới chỉ là đầu mạt thế, nhưng là người* là vô hạn. Lắc đầu, cái này cùng cô không có quan hệ.



(Phần sao kia là nguyên văn của tác giả, tớ không sửa gì hết -,-)









Đi vài bước mới tới việc kiếm bản đồ, thấy phía trước có một cửa hàng bán sách báo. Chắc là không có người đến nơi này đoạt đồ, lên chỉ là cửa mở rộng, sách vở tán loạn chồng chất trên mặt đất. Ân Ly đau lòng đem sách vở nhặt lên. Đi vào bên trong phát hiện đúng là có bán bản đồ, cao hứng cầm lấy một tờ. Thì ra từ nơi này đến thành phố A phải qua một đoạn đường cao tốc, xem khoảng cách không xa lắm, hy vọng còn kịp.









Ân Ly ra ngoài không quên đem tất cả sách vở trên kệ bỏ vào trong không gian của mình, đồ ăn thì không có bao nhiêu, ngược lại sách thì có không ít a.









Đặc biệt hạt giống trong không gian cùng với bên ngoài tỉ lệ thời gian là 2:1, cho nên muốn thu hoạch còn phải chờ một tháng nữa. Bắt đầu ưu sầu Ân Ly quyết định cũng đi theo người khác tìm chút đồ ăn. Ít nhiều trải qua mấy ngày này.









Trải qua mấy lần đánh Zombie, Ân Ly hiểu rõ tầm quan trọng của vũ khí, nhưng nề hà lại không tìm được vũ khí gì. Gặp trên mặt đất có đoản ống thép gạch gì đó, Ân Ly đều thuận tay bỏ vào không gian. Tốt xấu cũng an tâm một chút.









Ân Ly không biết lái xe cũng tiện trang bị mấy chiếc, chính mình lại khổ sở cưỡi xe đạp, cô quyết định cưỡi xe đạp đi căn cứ Thự Quang!









Thế nhưng mà, ni mã, phía trước có một nam hài toàn thân đẫm máu đang nằm kia là có chuyện gì xảy ra?!



(Ni mã = mẹ nó)





HẾT CHƯƠNG 3.



-------------------------