' A,.. khụ ... ' Hạ Vân Du bật dậy, vuốt hết nước trên khuôn mặt, oán hận nhìn người trước mặt.
' Một khắc?' Liếc mắt một lượt nhìn Hạ Vân Du, vẻ mặt xem thường không che dấu.
' Người.... ' Hạ Vân Du gào thét trong lòng : ánh mắt đó là sao chứ? Sỉ nhục đây tuyệt đối là sỉ nhục.
Có biết nó khó đi như thế nào không hả? Cứ đi thêm một bước thì sức nặng lại gấp đôi. Nàng có thể chạy một khắc là đã tốt lắm rồi.
' Hửm? Không đúng sao?' Phạm lão nhướng mày nhìn Hạ Vân Du.
' ... ...Con xin lỗi ' Thở dài, Hạ Vân Du cúi đầu, hạ giọng nói xin lỗi Phạm lão.
Suy cho cùng thì cũng do nàng quá yếu thôi, không trách ai được.
Thấy Hạ Vân Du như vậy, góp cuộc Phạm lão cũng nở nụ cười hài lòng, nhìn người đang cúi đầu giọng nói lại nghiêm khắc hơn:
' Sau này, mỗi ngày ta lại đưa con đến đây, khi nào con đi như trên mặt đất thì thôi '
' Vâng, con sẽ làm được '
' Tốt, cầm lấy, đi lại con suối đằng kia ,thay quần áo bẩn ra rồi đi theo ta ' Phạm lão ghét bỏ nhìn Hạ Vân Du, xoay người bỏ đi.
Nhìn bộ dáng chật vật của mình, Hạ Vân Du lại thở dài.
--- ------ ------ ----
Khu rừng âm u thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm, tiếng khằn khặc quỷ dị, xa xa lại truyền đến âm thanh ' ầm ầm ' mạnh mẽ càng làm tăng thêm cảm giác ghê rợn.
Hạ Vân Du trong lòng gào thét hận không thể mọc cánh bay khỏi nơi quỷ quái này. Đi song song với Phạm lão gấp gáp hỏi: 'Chừng nào mới ra khỏi đây?'
Phạm lão tức giận liếc Hạ Vân Du quát : ' Sắp tới rồi! ' bước chân nhanh hơn.
' Câu này người đã nói hai lần rồi! ' Hạ Vân Du tức muốn phun máu. Đi hai canh giờ, nàng sắp không chịu nổi kiểu tra tấn thần kinh này rồi.
' Không phải.... lạc đường chứ? ' Hạ Vân Du dừng lại cứng ngắt hỏi.
Mặt Phạm lão từ từ đỏ lên, hắng giọng một tiếng: ' À, ùm..Thật ra gần ba trăm năm rồi ta chưa đến đây...'
Ông trời! Giết nàng đi!.