Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 98: 98: Chương 97




Có lẽ hôm nay không phải là một ngày bình lặng yên ả cho lắm, vừa xảy ra ầm ĩ với Vệ Khánh Minh và Cao Thụy Vân xong thì mới ngồi xuống đã thấy ngay cậu út Nhậm Quý đang mang bộ mặt hầm hầm như đi đòi nợ bước vào nhà hàng, theo sau hắn là Trịnh Thái Niên đang nở nụ cười đến là vô sỉ. Theo như tiểu thuyết miêu tả thì độ cong khóe môi của Trịnh Thái Niên chính là cái kiểu nở nụ cười tà mị.

Rõ là con người nhìn có vẻ đứng đắn, cả người luôn tỏa ra cái nguy hiểm khiến quần chúng xung quanh không rét mà run, tự nhủ nên tránh xa phần tử nguy hiểm mấy con phố nhưng thêm nụ cười này trên môi thì nhìn kiểu gì cũng giống lưu manh đang đùa bỡn con nhà lành. Mà xét trên tình hình này thì Trịnh Thái Niên còn hứng thú với Nhậm Quý dài dài.

Phạm Gia Huân trong lòng thầm bĩu môi, hừ ra cái vẻ đuôi sói vẫy phần phật thế này, cộng thêm gương mặt cau có đầy bực dọc của cậu út thì khả năng trăm phần trăm Trịnh Thái Niên đã làm mấy hành động mười tám cộng mất nhiều thời gian với cậu út Nhậm Quý rồi. Cho dù chưa xảy ra mấy cái hành động đó thì chắc chắn cũng đã kiếm được một chút, à không, phải là kiếm được nhiều chút phúc lợi mới đúng.

Cậu út Nhậm Quý ăn ở cũng đâu có đến mức chuốc họa ở khắp nơi đâu, ngay cả đối thủ của cậu út còn muốn làm quen kết bạn nữa mà. Vì cái gì Nhậm Quý lại lọt vào tròng mắt của cái tên được hệ thống đánh giá là còn nguy hiểm hơn cả Trần Nam Đăng và là kẻ ngang vai ngang vế ngang tầm với Lý Huỳnh Long?

Phạm Gia Huân muốn dùng sự ai oán của mình đánh bay Trịnh Thái Niên, tốt nhất cả đời này gã đừng có mơ tưởng tới việc ngắt hoa cúc của cậu út hắn.

Vốn đang định nhắc cho Phạm Gia Huân biết Trịnh Thái Niên cũng là người đã trùng sinh nhưng chợt nhận ra chuyện này vốn chẳng liên quan đến hắn nên Mười Năm Thất Bát không nói nữa. Dù sao Trịnh Thái Niên vốn nghiêm túc với Nhậm Quý, chẳng qua gã chưa yêu đương hẹn hò bao giờ lại còn mang theo tình cảm đơn phương trở về nên cách thể hiện có phần tương đối vồ vập, lỗ mãng.

Dẫu biết đó là ánh mắt không hài lòng với Trịnh Thái Niên thì Lý Huỳnh Long vẫn không có vui khi Nhậm Quân không chú ý đến mình. Cũng chẳng để người yêu nhìn chòng chọc vào người khác quá lâu, Lý Huỳnh Long nhanh chóng kéo lại sự chú ý của Nhậm Quân.

Hệ thống 10578: "…" Tôi bị mấy người thồn cẩu lương đến mức muốn khóc tiếng husky đây này!

Bên kia Nhậm Quý và Trịnh Thái Niên tiến thẳng vào phòng riêng để dùng bữa. Ban đầu Nhậm Quý cũng chẳng hề muốn bản thân có mặt trong không gian riêng tư cùng Trịnh Thái Niên nhưng rút kinh nghiệm từ bữa ăn cách đây không lâu, gã đã có mấy hành động như thể gã đang là bạn trai của hắn, người xung quanh nhìn vào vô số kể. Cho nên khi vào phòng riêng, tuy cũng không cản được những hành vi quá mức thân thiết gã nhưng ít nhất không bị người ta vây xem.

Nhưng rồi Nhậm Quý rất nhanh liền hối hận về quyết định của mình, nếu như ăn ở bên ngoài thì có lẽ bị vây xem chút liền thôi, đằng này… khi đã vào phòng ăn, Nhậm Quý chính thức có thêm sự hiểu biết mới về tầm vô sỉ của Trịnh Thái Niên. Thay vì ngồi đối diện, Trịnh Thái Niên đã ngồi sát rạt ngay bên cạnh, hành động đút vài đũa thức ăn đã tiến hóa thành vừa ôm vừa liên tục đút hắn. Tính ra hai người mà chỉ dùng có một đôi đũa!

Một bữa cơm này của Nhậm Quý muốn có bao nhiêu mất tự nhiên liền có bấy nhiêu mất tự nhiên, muốn có bao nhiêu gian nan liền có bấy nhiêu trắc trở.

Nhậm Quý cũng không muốn bản thân phải ở trong thế yếu như vậy, ai bảo Trịnh Thái Niên này quá mức cường thế làm gì. Mà Nhậm Quý lại không muốn vì mình mà toàn bộ cố gắng của cả nhà trong bao nhiêu năm nay đều trở thành công giã tràng.

Tự nhủ lòng mình chắc chắn Trịnh Thái Niên chỉ đang thấy cảm thấy mới mẻ nhất thời thôi, thêm đoạn thời gian nữa thì kiểu gì gã chẳng chán mà đi tìm thú vui khác. Với niềm tin sẽ nhanh đến ngày Trịnh Thái Niên 'đá' mình để tìm thú vui khác, Nhậm Quý bỗng dưng cảm thấy những ngày tháng chịu đựng như thế này cũng sẽ sớm qua thôi.

Vốn đang cảm thấy nhẹ nhõm với suy đoán của mình thì Trịnh Thái Niên lấy ra một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn còn khắc nổi tên hai người, kiểu chữ nghệ thuật rất cầu kỳ, nhìn không kỹ lại còn tưởng là hoa văn. Nhìn sang tay của Trịnh Thái Niên, không biết từ khi nào đã có thêm một chiếc nhẫn giống y đúc trên tay gã rồi.

Tâm lý có phần dao động, Nhậm Quý cảm giác như bản thân mình không những chưa hiểu thấu mà còn đã hiểu sai hoàn toàn về Trịnh Thái Niên. Hắn không rõ ràng ý của gã cho lắm.

Có lẽ thông qua vẻ mặt của Nhậm Quý mà Trịnh Thái Niên cũng biết được phần nào suy nghĩ của hắn, gã khẽ cười, nhân lúc hắn đang ngây người thì giúp hắn đeo nhẫn lên tay. Có cặp nhẫn này, chắc là Nhậm Quý sẽ suy xét lại thái độ của gã cũng như mục tiêu cuối cùng mà gã muốn tiếp cận hắn đi.

Trước kia Trịnh Thái Niên gặp Nhậm Quý trong một chuyến ra nước ngoài nghỉ dưỡng, thời gian đó Nhậm Quý lại vừa mới cãi nhau với bạn trai, Trịnh Thái Niên khi đó có muốn nhân cơ hội cũng phải dặn lòng mình không được phép vượt qua giới hạn. Mang danh nghĩa là đấu tranh cho tình yêu của bản thân nhưng nếu Nhậm Quý vẫn chưa chia tay với người kia thì gã cũng không thể mặt dày đi chọc phá cặp đôi của người ta được.

Thời gian sau đó Nhậm Quý và người bạn trai kia không thiếu việc cãi nhau rồi làm lành, làm lành xong lại cãi nhau. Lần nào lần nấy cũng là Nhậm Quý xuống nước xin lỗi đối phương khiến Trịnh Thái Niên ở một phương cho người theo dõi họ khó chịu không thôi. Rồi một ngày họ cũng thật sự chia tay nhưng đó là chuyện của mười mấy năm sau. Tình yêu tan vỡ, người yêu trở thành người yêu cũ, lúc đó Nhậm Quý đã không còn là Nhậm Quý dạt dào hạnh phúc như trước nữa mà trở nên u uất, buồn bã, cỗ năng lượng tích cực luôn bao quanh hắn cũng không còn.

Trịnh Thái Niên năm ấy đã nghĩ rằng nếu bản thân có thể gặp Nhậm Quý sớm hơn thì có phải chính mình có thể đàng hoàng chăm sóc, ở bên hắn mọi lúc không. Một người chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò, sống chung với người yêu như gã không hình dung được bản thân sẽ chăm sóc, ở bên Nhậm Quý như thế nào nhưng gã dám chắc chính mình sẽ không bao giờ tổn thương hắn.

Chẳng hiểu cơ duyên nào đã khiến Trịnh Thái Niên có thể trở về gần mười bảy năm trước, tuy nhiên gã cũng chẳng quan tâm lý do, gã chỉ muốn có thể gặp Nhậm Quý sớm hơn, muốn ở bên hắn để có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc hắn, cho hắn biết tình yêu của gã dành cho hắn rộng lớn là bao, mục tiêu cùng hắn nắm tay đi đến hết cuộc đời.

Chờ đeo xong nhẫn cho Nhậm Quý rồi thì Trịnh Thái Niên mới nhận ra bản thân đã quá mức qua loa, lẽ ra gã nên chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, làm cho không khí trở nên thật lãn mạn rồi quỳ xuống trao nhẫn mới đúng!

Nhận ra sai lầm của bản thân, Trịnh Thái Niên vốn muốn sửa chữa nhưng lại không biết bản thân nên làm thế nào. Cũng may bản mặt gã vẫn khống chế tốt biểu cảm nên người đối diện chưa từng có ai có thể nhìn ra cảm xúc thật của gã.

Nhậm Quý vốn đang ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên tay mình và tay của Trịnh Thái Niên, hắn không rõ tại sao mọi chuyện lại tiến triển đến khoảnh khắc này. Chẳng phải Trịnh Thái Niên đang là có hứng thú với hắn thôi sao, tại sao lại tặng hắn chiếc nhẫn mà nhìn thôi cũng biết phải đặt hàng trong thời gian không ngắn mới có được?