Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 115





Có lẽ do kháng nghị của lớp E quá mức mãnh liệt, Cao Thụy Vân vẫn bị chuyển sang lớp V được mệnh danh là lớp của những học sinh cá biệt tiêu biểu của trường.
Trong quá trình này vốn có sự tác động của nam phụ Nguyễn Thành Lâm nhưng tài lực lẫn vị thế của Nguyễn Thành Lâm lại không bằng Lý Huỳnh Long và Trịnh Thái Niên cộng lại.

Dẫu sao Nhậm Quý cũng là cậu của Nhậm Quân, Trịnh Thái Niên làm sao có thể trơ mắt nhìn một loạt sự kiện đang diễn ra mà không giúp đỡ đứa cháu tương lai này được chứ.

Cho dù đứa cháu tương lai gặp được vài lần kia, lần nào lần nấy nhìn thấy gã cũng đều cố tình gọi là "mợ" nhưng không sao, cái danh xưng thôi mà.

Ít nhất điều đó thể hiện thái độ không bài xích kẻ đang theo đuổi Nhậm Quý là gã.
Về những chuyện xảy ra gần đây của Cao Thụy Vân, Nguyễn Thành Lâm cũng bị một loạt những sự thật về con người thật của cậu ta lần nữa tổn thương sâu sắc.

Lấy vị thế phía trên Cao Thụy Vân, những chuyện đã xảy ra, hành tung của cậu ta, không phải anh không biết mà cố ý lờ đi, chính mình không muốn thừa nhận sự thật mà thôi.

Thậm chí sau khi xảy ra những chuyện trong thời gian qua, anh cũng không thể trơ mắt nhìn Cao Thụy Vân chật vật mà không làm gì.
Rất nhiều lần, Nguyễn Thành Lâm thực sự muốn Cao Thụy Vân hãy tỉnh lại và dừng cái suy nghĩ muốn phá hạnh phúc nhà người ta nhưng không hiểu sao anh lại vẫn bị hai chữ u mê trói buộc, giống như sa vào vũng lầy không lối thoát vậy.


Không hiểu vì sao cứ nghĩ đến Cao Thụy Vân thì anh lại chẳng còn là chính anh nữa.
Giúp Cao Thụy Vân ở lại lớp E không thành, cũng không thể trở lại lớp K; Nguyễn Thành Lâm có phần bất lực nhìn Thụy Vân vẫn cho rằng mọi người vẫn xoay quanh bản thân, cũng không hiểu tại sao cậu ta lại có ý tưởng đi gặp Vệ Khánh Minh nữa, rõ ràng hai người gặp nhau có được bao nhiêu lần.

Chẳng lẽ quen biết lâu như vậy mà anh lại không được Cao Thụy Vân tin tưởng bằng một tên thay người tình như thay áo hay mà cậu ta gặp được có vài lần hay sao.
Thời gian đắm chìm trong hình bóng Cao Thụy Vân của Nguyễn Thành Lâm là không ngắn nhưng bây giờ anh cũng đã cảm thấy mệt mỏi.

Lựa chọn, quyết định của Cao Thụy Vân cứ để tự cậu ta chịu trách nhiệm với chính mình đi.

Cao Thụy Vân đã không muốn tiếp nhận tình cảm của anh thì thôi, Nguyễn Thành Lâm cũng không muốn cố gắng cho đoạn tình cảm không có hi vọng này nữa.
Bên này Nguyễn Thành Lâm vừa quyết định từ bỏ tình cảm của anh với Cao Thụy Vân, bên kia Cao Thụy Vân đi tìm Vệ Khánh Minh thì chỉ nghe anh ta nói rằng: "Cao Thụy Vân, cậu đúng là rất biết cách khiến người ta thay đổi suy nghĩ về bản thân mình.

Vệ Khánh Minh tôi thừa nhận chính mình là con người ăn chơi trác táng này nọ, cũng không phải hạng tốt lành gì nhưng tuyệt đối không có khẩu vị nặng và thích đông vui như cậu.

Về sau đừng đến tìm tôi nữa, tôi không gặp cậu đâu, cho dù cậu có bất cứ lý do gì!"
Vệ Khánh Minh lái xe đi thẳng một mạch, Cao Thụy Vân đứng tại chỗ như lặng cả người.

Có lẽ do số lần thấy Vệ Khánh Minh của Cao Thụy Vân không quá nhiều nên cậu ta vẫn chưa phát hiện ra điểm bất thường của anh ta.

Bình thường Vệ Khánh Minh đi đến đâu cũng là bộ dạng kiêu ngạo quá đáng quá phận đến mức nhìn vào là thấy không ưa nổi, giống như anh ta là duy nhất và mọi vật xung quanh chỉ là cỏ rác.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Vệ Khánh Minh xuất hiện với hình tượng giống một người đã trải qua những chuyện buồn, vẻ mặt mất mát lại hoài niệm kia gần như che hết sự kiêu căng của anh ta.
Bởi vì cách đây một ngày, Vệ Khánh Minh vốn muốn dọn lại ngăn tủ dưới cùng cho thoáng thì anh ta nhìn thấy một cuốn sổ áp đáy ngăn tủ.

Anh ta cũng không nhớ rõ cuốn sổ này dùng để làm gì nên tiện tay lật ra xem; xem rồi mới nhớ ra đây là nhật ký anh ta viết thời trung học phổ thông, lúc mới có chút cảm nắng với Triệu Bình Nguyên.
Tự nhiên, Vệ Khánh Minh nhớ lại quãng thời gian ngây ngô yêu đương với mối tình đầu Triệu Bình Nguyên, người đã đột ngột bỏ anh ta lại trong lặng lẽ mà không một lời từ biệt.
Phải gần một năm sau cái ngày Triệu Bình Nguyên đột ngột biến mất, Vệ Khánh Minh mới bắt đầu quen thuộc với việc thiếu vắng hình ảnh, nụ cười khiến người ta xiêu lòng của hắn.

Về sau Vệ Khánh Minh dần lấp đầy thời gian rảnh bằng công việc, công việc hoàn thành rồi thì anh ta lại dần dần sa vào những thú ăn chơi ngoài kia.

Cũng dần quên đi hình ảnh trước đây của chính mình cũng đã từng một thời ngây ngô trong sáng cỡ nào.


Cuộc sống quay cuồng giữa công việc và chơi bời khiến anh ta càng ngày càng không nghĩ nhiều đến Triệu Bình Nguyên nữa.
Hiện tại Vệ Khánh Minh nhớ về Triệu Bình Nguyên nhưng những gì sót lại trong ký ức chỉ còn là hình ảnh nhạt nhòa cùng một số sự kiện rải rác.
Lật thêm mấy trang của quyển nhật ký, đó là một bức ảnh Triệu Bình Nguyên đang độ tuổi thiếu niên đang nở nụ cười mà anh ta đã chụp lén từ trước khi hai người trở nên thân thiết hơn và bắt đầu yêu đương.

Chính nụ cười này đã khiến Vệ Khánh Minh không ngừng nhớ về Bình Nguyên.

Thời gian đã có chút lâu, Vệ Khánh Minh cũng không còn nhớ chính mình đã viết gì nữa.

Không biết có phải vì hoài niệm một thời đã qua hay không, Vệ Khánh Minh lật từng tờ mà đọc lại những dòng tâm sự mình đã từng viết nên.
Hóa ra anh ta cũng đã thật sự từng vì yêu mà làm không ít chuyện ngốc nghếch như bám theo Triệu Bình Nguyên, từ sáng sớm đã chờ ở gốc cây nào đó chực chờ hắn đi qua là lập tức diễn màn kịch trùng hợp gặp nhau, hay là cố ý học nấu ăn để Bình Nguyên có thể có ấn tượng về bản thân tốt hơn một chút, học lực của bản thân rất tốt lại càng nỗ lực hơn để có thể tranh thủ thời gian giúp người trong lòng giải những đề bài khó,…
Có thể nói, trong thời gian hai năm rưỡi đó, Vệ Khánh Minh cố gắng vì mục tiêu duy nhất là được Triệu Bình Nguyên để mắt tới, khi lén lút yêu nhau thì anh ta càng muốn cố gắng hơn để Triệu Bình Nguyên có thể tự hào vì mình.
Xem tiếp mấy trang nhật ký, Vệ Khánh Minh nhận ra bản thân đã lập một cái tài khoản email, lấy ngày anh ta nhận ra tình cảm của mình làm mật khẩu.

Anh ta nhớ cái email này nhưng sau một năm vì không dùng đến nên đã không nhớ nổi mật khẩu là gì.

Hiện tại mật khẩu đã ở đây, Vệ Khánh thành liền đăng nhập tài khoản email này, nhận ra có một số email được Triệu Bình Nguyên gửi từ cái ngày hắn lặng lẽ rời đi.

Bấm vào email có thời gian gửi lâu nhất, đó là một lời từ biệt mà Triệu Bình Nguyên dành cho anh ta.

Triệu Bình Nguyên vì gia đình từ mặt, vì cuộc sống không biết trước tương lai nên lựa chọn rời đi, hi vọng anh ta có thể tìm được hạnh phúc bên người mới.

Còn mấy email được gửi cách thời gian đó một vài tháng sau thì nội dung ngắn gọn hơn rất nhiều, chỉ có đúng một câu "Khánh Minh, em nhớ anh"
Triệu Bình Nguyên rời đi như vậy lại chọn một cái email mà cả năm anh ta cũng không ngó đến vì biết anh ta quên mật khẩu, Vệ Khánh Minh cũng không biết làm biểu tình gì cho hợp.

Có phải nếu anh ta không đăng nhập lại tài khoản này thì mãi mãi sẽ không thể biết được Bình Nguyên đã để lại thư này?
Thời gian đúng là có thể làm cho con người dần quên đi rất nhiều thứ, cũng khiến cho người ta tiếc nuối đi rất nhiều khi nghĩ về những điều đã qua.

Năm ấy, nếu có được vị thế như hiện tại, có phải anh ta sẽ có thêm nhiều cách để giữ được Triệu Bình Nguyên ở lại bên mình hay không?
Chẳng mấy chốc, kỷ niệm xưa ùa về, nỗi nhớ về mối tình đầu Triệu Bình Nguyên của Vệ Khánh Minh lại được khơi dậy.

Anh ta cảm giác bản thân mình càng muốn gặp Triệu Bình Nguyên hơn cả thời điểm hắn rời đi năm ấy.

Cho nên anh ta liền cho người đi tìm hắn, bất kể cuộc sống hiện tại của hắn như thế nào, Vệ Khánh Minh cũng muốn gặp lại..