Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh - Chương 193: 193: Ong Đàn Xuất Chiến




Editor: Tĩnh

Tiểu Bạch ngửa đầu thét dài một tiếng, trên bầu trời Bạch Hổ thánh tượng rút nhỏ xuống dần, hướng ngay đỉnh đầu Huyết Dơi Vương mà áp xuống.

Huyết Dơi Vương bị Bạch Hổ thánh tượng đánh sâu vào, lập tức kêu thảm, bắt đầu đấu đá lung tung khắp nơi.

Lâm Nam Cương thông qua hồn khế, để gọi về thần chí của Huyết Dơi Vương.

Huyết Dơi Vương trên không trung, không ngừng xoay tròn 360 độ.

Sở Diệp tránh ở chỗ tối nhìn biểu hiện của Huyết Dơi Vương, lắc đầu, nói: “Con dơi này sắp không xong rồi, ta vốn còn tưởng nó rất lợi hại ai ngờ, nếu so với Tam Đầu Hóa Cốt Xà thì nó kém rất nhiều."

Có người nói Lâm Nam Cương là nữa Hồn Vương, nên đã làm hắn có chút khẩn trương, nếu sớm biết con dơi này yếu như vậy, hắn đã không cần lo lắng như vậy.

Lúc trước khi bọn họ đối mặt với Tam Đầu Hóa Cốt Xà, tình huống còn khó đối phó hơn bây giờ rất nhiều.

Lâm Sơ Văn nhìn ngang Sở Diệp, nói: “Tam Đầu Hóa Cốt Xà, vốn dĩ đã rất lợi hại!”

Tam Đầu Hóa Cốt Xà vốn là Hồng Hoang dị chủng, căn bản là không sợ uy áp huyết mạch của Tiểu Bạch, mà bản thân tam đầu xà là loại da dày thịt béo, lại có nọc độc kịch liệt, hung hãn dị thường.

Lâm Sơ Văn tình nguyện đối mặt với ba con Hồn Thú cấp 8 bình thường, cũng không muốn đối mặt với một đầu Tam Đầu Hóa Cốt Xà cấp 8.

Từ lúc bọn họ tao ngộ Tam Đầu Hóa Cốt Xà, đã là hai năm, mấy năm nay tiểu hồ ly cùng mấy đứa nhóc khác đã có tiến bộ cũng không nhỏ, đương nhiên lần biểu hiện này của Tiểu Bạch cũng có chút ngoài dự đoán, không hổ là Cực phẩm Hồn Thú! Khi chiến đấu, căn bản là không giống Hồn Thú cấp 7.

Huyết dơi đàn nhìn đến Huyết Dơi Vương bị công kích, liền bay lại chi viện.

Tiểu hồ ly liền phòng to đuôi lên quyét ngang đán dơi, đem mấy chỉ huyết dơi đánh bay ra ngoài.

Huyết Dơi Vương có lực phòng ngự kinh người, dù bị đuôi của tiểu hồ ly đánh trúng cũng không đau không ngứa, nhưng thủ hạ của Huyết Dơi Vương lại yếu hơn nhiều, khi bị đuôi của tiểu hồ ly đánh trúng, chúng đã bị đánh văng ra ngoài không ít.

Tiểu Bạch thì hết sức chuyên chú đối phó Huyết Dơi Vương, khi thấy một đám huyết dơi hội tụ lại đây, lập tức giận dữ.

Tiểu Bạch hướng tới huyết dơi đàn phát ra Định Hồn Rống, huyết dơi đàn bị Định Hồn Rống của Tiểu Bạch đánh trúng từng con từng con một ngã trái ngã phải, tiếng kêu của Tiểu Bạch từ khi sinh ra đã có sẵn uy áp vương giả, do đó lực sát thương sinh ra từ tiếng hóng sẽ có uy lực mạnh cực đối với các loại hung thú bình thường.

Lâm Nam Cương vẫn luôn lấy tuyệt kỷ Sóng Âm Công Kích của Huyết Dơi Vương lấy đó làm vinh, nhưng khi thấy Tiểu Bạch dùng ra Định Hồn Rống, mới phát hiện Định Hồn Rống của Tiểu Bạch, có sức công kích vượt xa Sóng Âm Công Kích của Huyết Dơi Vương dù cấp bậc nó thấp hơn Huyết Dơi Vương.

Một con huyết dơi nhấm vào lưng Tiểu Bạch muốn đánh lén, nhưng Mặc Nắm đã nhanh chống hóa thành lưỡi đao đăm thẳng vào con dơi muốn đánh lén Tiểu Bạch.

Con huyết dơi muốn đánh lén Tiểu Bạch chỉ là Sĩ cấp, mà Mặc Nắm lại có tu vị Chiến Tướng, nên dù ứng phó với mấy chỉ huyết dơi cũng nhẹ nhàng.

Mặc Nắm hóa thành đại đao, quét ngang tứ phương, mấy chỉ huyết dơi vốn đang bay ở chung quanh nhanh chống bị chém chết.

Lâm Nam Cương nhìn Mặc Nắm không ngừng biến hình sắc mặt càng thêm khó coi.

Sở Diệp nhìn la bàn, nói: “Chủ sủng Huyết Dơi Vương của Lâm Nam Cương tuy có cấp bậc rất cao, nhưng thủ hạ lại có cấp bậc không cao."

Sở Diệp phát hiện, trừ bỏ huyết dơi vương, thì trong dơi đàn của Lâm Nam Cương chỉ có hai chỉ Chiến Tướng Huyết Dơi, cấp bậc cũng không cao, một con Chiến Tướng cấp 2 và một con cấp 3 cũng không đáng để lo.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Sát khí là thứ khó được!”

Dù Lâm Nam Cương Hồn Sư tiến giai đã lâu, nhưng sát khí có được cũng là hữu hạn, có thể bồi dưỡng ra ba con Chiến Tướng Huyết Dơi, đã không dễ dàng. Mà Sở Diệp lại có thể luyện chế sát khí, nên đại khái là đã quên mất sát khí có bao nhiêu khó có được.

“Đúng vậy! Sát khí là rất khó có được.” Sở Diệp gật đầu nói.

Tống An nhìn Mặc Nắm tách ra khỏi người Tiểu Bạch tràn đầy khiếp sợ, “Ảnh thú!”

Ảnh thú là loại Hồn Thú đặc thù, thập phần trân quý, Tống An không nghĩ tới Sở Diệp lại có thứ đó.

Hồn Thú có được huyết mạch cao đẳng, có thể cuồng hóa trong nhất thời, nhưng hình như thời gian cuồng hóa của con bạch miêu kia lại có chút dài, nhưng giờ Tống An đã minh bạch bởi Tiểu Bạch có ảnh thú làm trành thú, cho nó nên thời gian cuồng hóa được kéo dài lâu hơn.

Theo tin tức của Bí các, thì bên người Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có khả năng tồn tại Hồn Thú giỏi về ẩn nấp, nhưng Tống An như thế nào cũng không nghĩ đến, cư nhiên sẽ là ảnh thú. Cơ duyên của hai người kia thật nghịch thiên.

Mà bên người Sở Diệp chẳng những có được Hồn Thú có huyết mạch thuần khiết của Bạch Hổ, lại còn có thêm Hồn Thú đặc thù.

Lâm Nam Cương nhìn huyết dơi vây công Mặc Nắm, Mặc Nắm không có hình dạng cố định nên những đoàn tấn công của huyết dơi cũng không có được hiệu quả như mong đợi.

Tống An nhìn Mặc Nắm, phát hiện đối phương đã là Chiến Tướng cấp 5, thực lực cũng không yếu.

Tống An âm thầm hít ngược một hơi khí lạnh, thầm nghĩ: Át chủ bài của Sở Diệp thật đúng là ùn ùn không dứt, đối phương cư nhiên lại còn có một con phó sủng là Cực phẩm Hồn Thú, lại còn có thêm một con ảnh thú, nếu gặp là người khác đã cung lên như tổ tiên trong nhà. Còn Sở Diệp lại lấy Cực phẩm Hồn Thú và đặc thù làm phó sủng, Sở Diệp quả thực là khác người.

Ảnh thú cũng được Sở Diệp bồi dưỡng tới rồi Chiến Tướng cấp, ảnh thú muốn tiến giai, yêu cầu sát khí tương đối đặc thù, loại sát khí như vậy khó kiếm hơn các loại sát khí bình thường, Sở Diệp có cơ duyên thật sự không tồi.

Đối phương bây giờ chỉ vận dụng ra phó sủng, mà chủ sủng còn chưa xuất thủ, vậy sẽ càng thêm khó chơi, Lâm Nam Cương muốn giết chết hai người, chỉ sợ không dễ, nếu sớm biết như thế thì hắn đã không nên tiếp nhận nhiệm vụ của Ngũ Độc lão tổ.

Trên người Tiểu Bạch toát ra từng trận bạch quang, Huyết Dơi Vương bị Tiểu Bạch đè ở dưới thân đang kịch liệt quay cuồng.

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Bạch biểu hiện, có chút ngạc nhiên nói: “Tiểu Bạch đây là làm sao vậy!”

Sở Diệp cười cười, nói: “Là chuyện tốt.”

Tiểu Bạch trước đó đã nuốt lấy không ít thứ tốt, cấp bậc dâng lên nhanh chóng, nhưng đại lượng dược lực còn sót lại ở trong thân thể, lại còn chưa hoàn toàn luyện hóa.

Nay cổ tinh hoa kia hẳn là đã bị hấp thu, cho nên cấp bậc của Tiểu Bạch tuy rằng không có bay lên, nhưng hồn lực trong thân thể lại hồn hậu hơn rất nhiều.

Sở Diệp vốn còn lo lắng, Tiểu Bạch gần đây tiến giai quá nhanh, sẽ ảnh hưởng phát triển về sau, nay thì không cần lo lắng.

Lâm Nam Cương sắc mặt khó coi, hắn vẫn luôn tự xưng mình là bán Hồn Vương, nhưng mới vừa tiến vào liền bị nhục, mắt thấy Hồn Thú của mình không thu thập được một con mèo con, giờ đây Lâm Nam Cương cảm giác chính mình bị đánh một cái rất đau.

Huyết Dơi Vương bị Tiểu Bạch cùng ảnh thú dây dưa, tiểu hồ ly liền đem toàn bộ tinh thần đặt ở đối phó Huyết Ảnh Thử.

Huyết Ảnh Thử bị tiểu hồ ly thiêu cho cả người đông trọc một khối, tây trọc một khối, nhìn rất là thảm thiết.

“Chi chi.” Huyết Ảnh Thử đối với Lâm Nam Cương phát ra tiếng cầu cứu.

Lâm Nam Cương hướng tới huyết dơi đàn phát ra mệnh lệnh, huyết dơi đàn nhận được mệnh lệnh, hướng tới tiểu hồ ly vọt qua, muốn giải cứu Huyết Ảnh Thử.

Tiểu Thải không chút hoang mang vỗ cánh thả ra ảo thuật với huyết dơi đàn. Chịu ảo thuật ảnh hưởng, huyết dơi đàn bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

Trải qua thú triều diễn luyện, khả năng hướng dẫn hung thú tàn sát lẫn nhau của Tiểu Thải đã càng ngày càng thuần thục.

Huyết dơi đàn trừ bỏ Huyết Dơi Vương, thì những con khác đều có cấp bậc khá thấp, căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Thải.

Thấy huyết dơi đàn giết hại lẫn nhau, Lâm Nam Cương thiếu chút nữa bị tức chết.

Lâm Nam Cương nhìn Tống An liếc mắt một cái, hung tợn nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không hỗ trợ?”

Tống An nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Trước kia là ai nói, ngươi chỉ cần dẫn đường, còn chuyện chiến đấu không cần ngươi lo.

Tống An trong lòng bất mãn, nhưng cũng không cùng Lâm Nam Cương cãi cọ.

Hắn cùng Lâm Nam Cương hiện tại đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, nên nếu đối phương thất bại, thì hắn cũng không chiếm được thứ gì tốt.

Tống An đem Bạch Cự Vượn phóng ra, Tống An trong lòng có chút bất an, hắn chuyến này đi chủ yếu là vì dẫn đường cho Lâm Nam Cương, không nghĩ tới lại còn phải tham dự chiến đấu.

Tống An mệnh lệnh Bạch Cự Vượn hướng tới tiểu hồ ly công kích.

Tiểu hồ ly cùng Bạch Cự Vượn dây dưa đánh nhau, mà trước đó tiểu hồ ly đã cùng Huyết Dơi Vương đấu nhau một hồi, sau lại cùng Huyết Ảnh Thử dây dưa hồi lâu, thể lực đã có điều giảm xuống, giờ phút này Bạch Cự Vượn lại gia nhập chiến đấu, nên đã ngăn trở tiểu hồ ly không ít.

Tống An thấy tiểu hồ ly đang ở thế hạ phong, không có đắc ý, ngược lại càng thêm lo lắng.

Theo hắn biết, Sở Diệp trên tay còn có một đội ong đàn, thập phần bưu hãn, bọn chúng thích nhất là kết bè kết đội dựa vào ong nọc ong mà săn giết hung thú

Ong đàn đến bây giờ còn chưa lộ diện, cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.

Bạch Cự Vượn của hắn có lực phòng ngự cũng không tính quá nổi bậc, nếu một khi tao ngộ ong đàn, chỉ sợ sẽ có phiền toái.

Tống An nhấp môi, trong lòng trước sau mang theo vài phần tấm lý may, thầm nghĩ: Ong đàn Sở Diệp vẫn luôn không xuất hiện, có lẽ là do Ngân Sí Ong vương đã bị trọng thương trong hai lần chiến đấu trước, hoặc là dứt khoát bị xử lý.

Vân Hổ chân nhân cùng Mặc Kiêu đạo nhân tốt xấu đều là những nhân vật tung hoành một phương, làm sao mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại có thể giết họ mà bản thân không có tổn hại.

Nếu ong chúa đã bị giết thì ong đàn dư lại cũng sẽ tan đàn xẻ nghé không đáng để lo, Tống An nghĩ như vậy nên cũng miễn cưỡng trấn định.

“Bạch Cự Vượn cấp 8, thực lực không tồi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp híp mắt, nói: “Đã đến lúc cho ong đàn xuất động rồi."

Sở Diệp hướng tới Tiểu Ngân nhìn thoáng qua, Tiểu Ngân cùng một đám Chiến Tướng bên cạnh có chút gấp không chờ nổi.