Xuyên Thư Chi Điều Hương Sư

Chương 43




Hành trình mấy ngày tiếp theo, Thẩm Thừa Tuyên vẫn như trước duy trì khoảng cách không xa không gần với cha con Tô Hử. Trước kia, người khác còn sẽ nghĩ đó là do Thẩm Đại tổng tài muốn theo đuổi Tô Hử, dù sao Tô Hử cùng Từ Thư Nam đồng dạng, một những người hiếm thấy trong công ty thẳng thừng cự tuyệt Thẩm Thừa Tuyên, không do dự cũng không sợ hãi, nhưng hiện tại, mọi người nhìn Thẩm Gia Duệ đứng cạnh Tô Hử, ai cũng chắc chắn có nội tình khác.

Ánh mắt đánh giá từ mọi người, dù đã cật lực che giấu, như cũ bén nhọn như châm đâm tại lưng Tô Hử. Cảm giác tại lưng mang lại khiến tay Tô Hử trở nên ngứa ngáy, rất muốn bắt lấy Thẩm Thừa Tuyên tẩn cho một trận.

Tại khu nhà hàng buffet của khách sạn, Tô Hử phiền toái vươn tay lấy đào vàng trên giá, không cẩn thận dùng quá sức, đào vàng rơi ra ngoài, rơi vào bát thủy tinh để dưa hấu, lại được Thẩm Gia Duệ gắp ra, đặt vào dĩa mình.

"Làm sao vậy?"Thẩm Gia Duệ đứng cạnh Tô Hử, quay đầu lại nhìn các thành viên trong tổ ngồi cách đó không xa, vài người lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu vùi ăn, số khác nhếch miệng cười với cậu, làm bộ như là vô tình chạm mắt.

"Đừng nóng giận." Thẩm Gia Duệ dịch đến phía sau Tô Hử, giúp y ngăn trở những ánh mắt đó, "Nếu không như vầy, không phải hắc đạo ở Nhật rất thịnh sao? Ta đi tìm vài tay đấm, thừa dịp họ đơn lẻ một mình trùm bao tải đập một trận, đem mắt móc ra, không cần phí lời, đem đổ xi măng quăng ra ngoài biển, thế nào?"

"Không ra làm sao." Tô Hử trừng mắt với cậu, tùy tay kẹp lấy miếng bưởi tây đặt lên dĩa cậu, "Có hai mắt thì cứ nhìn, thật sự chịu không nổi ta nói Thượng Hoa phân ta một tổ khai phá mới. Lại nói, bát quái là thiên tính con người, nếu ta là họ, cũng sẽ hưng trí vây xem thôi."

Thẩm Gia Duệ cười cười: "Thật sự không cao hứng, chúng ta liền mua vé máy bay quay về trước."

"Thoát được nhất thời không trốn được cả đời." Tô Hử thở thật dài, tiếp tục kẹp nho, kẹp vài quả, liền thấy Thẩm Thừa Tuyên ôm một thiếu niên yêu dã từ cửa khu buffet đi đến, hỏa khí tức khắc bùng lên, phanh một cái đem đồ gắp ném qua một bên, đi xa hơn, oán giận nói, "Giết người còn có động cơ, họ Thẩm kia rốt cuộc muốn làm gì!"

Thẩm Thừa Tuyên muốn làm, bất quá có hai việc, việc thứ nhất là nước ấm nấu ếch, từng bước cảm hóa Thẩm Gia Duệ, bồi dưỡng tình cha con giữa hai người, việc khác là lấy máu ám chỉ, từng chút một tra tấn Tô Hử, để y từ từ hỏng, tự loạn đầu trận tuyến. Người bình thường gặp loại tình huống này, đều sẽ vì quá căng thẳng mà vì hạc lệ tiếng gió mà dẫn đến quan hệ chính mình cùng con trai cũng biến căng, đây là thời cơ phá hư tốt nhất.

Nhưng Thẩm Thừa Tuyên nào có nghĩ đến, Tô Hử quả thật loạn đầu trận tuyến, nhưng Thẩm Gia Duệ với vở diễn của hắn xem rất kỹ càng, thần kinh Tô Hử mấy ngày nay hề hề hỉ nộ thất thường khiến cậu cảm nhận được y thương mình đến nhường nào, Tô Hử càng bối rối, Thẩm Gia Duệ lại càng vui vẻ.

Hai người gắp xong đồ ăn, trở lại bên cạnh bàn ăn, những người khác tự giác chừa lại cho họ chỗ bên cạnh Thẩm Thừa Tuyên. Trán Tô Hử bắt đầu nổi gân xanh, bưng mâm đến vị trí bên cạnh Thẩm Thừa Tuyên ngồi xuống, lại bị Thẩm Gia Duệ cản lại.

"Không cần phải ngồi bên cạnh loại người này." Thẩm Gia Duệ dùng tiếng Pháp nhẹ giọng nói, "Thân cận cùng người như vậy quá, sẽ truyền ra những đồn đãi vớ vẩn bất kham."

Tâm tình Tô Hử nhất thời tốt lên, Thẩm Thừa Tuyên cũng nghe hiểu lời Thẩm Gia Duệ nói, nhún vai, dùng tiếng Nhật nói: "Ngồi cạnh ta quả thực không ổn, " hắn trở tay vỗ vỗ mặt thiếu niên yêu dã ngồi cạnh, "Dù sao ngồi cạnh ta cũng là loại mặt hàng không thể cùng cha ngươi đánh đồng."

Thẩm Gia Duệ cười lạnh nhìn hắn, tiếp tục dùng tiếng Pháp nói: "Thực khó được, ngài cư nhiên có được mỹ đức tự mình hiểu lấy như vậy."

Tuy rằng Thẩm Gia Duệ đối với Thẩm Thừa Tuyên vẫn là bộ dáng không hảo khí, nhưng so với dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, đã sinh động rất nhiều, thoạt nhìn có điểm giống đứa con trai đến thời kỳ phản nghịch đối đầu với cha.

Xem ra đội bóng Thẩm gia lại muốn nhiều ra thêm một thành viên dự bị bổ sung. Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, trong ánh mắt ánh sáng bát quái vô cùng tận.

Cơ bắp trên mặt Tô Hử trừu động, rốt cuộc không nhịn được làm ngã ly nước trên bàn, lộ ra nụ cười hung ác dữ tợn, đối Thẩm Thừa Tuyên nói: "Trầm tổng, tôi vừa nghĩ ra một sáng ý phi thường tốt, nghĩ phải mau về để nhanh chóng thực nghiệm, phải đi trước rồi, mọi người hảo hảo chơi, hẹn gặp lại."

Nói xong, lôi Thẩm Gia Duệ chạy nhanh khỏi khu buffet, trở về phòng thu dọn hành lý trực tiếp rời đi.

Thẩm Thừa Tuyên vuốt cằm, nhìn bóng dáng hai người không rõ ý tứ mỉm cười. Các thành viên trong tổ đối mặt nhìn nhau, thực mau có người vì lấy lòng Thẩm Thừa Tuyên mở miệng nói: "Thầy Tô sao lại như vậy a, tùy tùy tiện tiện liền phát giận lung tung, thật là không thể hiểu được, làm hại đứa nhỏ không thể hảo hảo ngoạn."

Một số khác thì chuyển cách lấy lòng sang hướng khác: "Đứa bé Thẩm Gia Duệ này thật sự là một thiên tài a, tuổi còn nhỏ mà đã nói nhiều thứ tiếng như vậy, tiếng Anh tiếng Nhật, còn có cái gì đó? Ta nghe không hiểu."

"Là tiếng Pháp. Ai, không biết ai mới có thể sinh ra đứa nhỏ thông minh tài năng như vậy, con ta được 1% như cậu ấy ta cũng thõa mãn." Một người khác tiếp lời, ra vẻ hưng phấn nói, "Ngươi có biết đi, Thẩm Gia Duệ cậu ta không phải con ruột của thầy Tô, là con kế."

Mọi người thảo luận hướng đến Thẩm Thừa Tuyên xum xoe, chỉ có một phần nhỏ người là trầm mặc không nói, hoặc vì bo bo giữ mình, hoặc không thể làm chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy. Thẩm Thừa Tuyên nhìn hết thảy trước mắt, chỉ thấy càng nhàm chán, Thẩm Gia Duệ không ở trước mắt, hắn không có băn khoăn, động tác tay lại càng tùy ý, trên đùi thiếu niên sờ tới sờ lui, càng sờ càng dựa lên, cơ hồ muốn sờ đến nơi tư mật. Thiếu niên sắc mặt ửng đỏ, khẽ hừ một tiếng, nắm tay hắn, tiến đến tai hắn nhẹ giọng nói gì đó, Thẩm Thừa Tuyên ha ha mỉm cười, ôm thắt lưng cậu ta đứng lên, thản nhiên nói một câu: "Các ngươi từ từ ăn, đợi lát theo hướng dẫn du lịch tự mình ngoạn đi." Liền rời đi.

Tô Hử mang theo Thẩm Gia Duệ rời khách sạn trực tiếp đến sân bay Sapporo New Chitose, mua vé bay liền về Bắc Kinh, khẩn cấp vọt vào cửa nhà, mới thấy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện mình dưới sự giận dữ mang Thẩm Gia Duệ trở về, hai người còn chưa kịp ăn cơm trưa.

Khi từ bỏ chuỗi hành trình còn lại, y căn bản không có trưng cầu qua sự đồng ý từ Thẩm Gia Duệ. Nếu con trai muốn ở lại Nhật bên cạnh cha ruột của nó thêm một chút nữa, chính mình làm như vậy không phải khiến cậu không vui sao?

Tô Hử trong lòng hoảng hốt, thấp thỏm quan sát biểu tình Thẩm Gia Duệ, một lúc lâu mới nói; "Gia Duệ, xin lỗi..."

"Là ta nên nói xin lỗi." Thẩm Gia Duệ mỉm cười đem Tô Hử gắt gao ôm vào trong ngực, dán ở lỗ tai y nhẹ giọng nói, "Là ta không tốt, khiến ba ba lo lắng. Ngài yên tâm đi, Thẩm Thừa Tuyên trong lòng đánh chủ ý gì, ta đều rõ ràng, hiện tại bất quá là lá mặt lá trái thôi."

Tiếp, Thẩm Gia Duệ đem mục đích hành động của Thẩm Thừa Tuyên cẩn thận phân tích rõ ràng cho Tô Hử, lại đem nguyên nhân hắn làm như vậy nói cho y nghe, cuối cùng nói: "Trước không giải thích với ngài, chính là sợ ngài phản ứng mất tự nhiên, không thể gạt được Thẩm Thừa Tuyên. Khiến ngài lo lắng hãi hùng, lỗi của ta."

Tô Hử chỗ nào còn so đo này đó, vừa nghe quả nhiên giống với những gì y nghĩ, Thẩm Thừa Tuyên muốn lợi dụng con trai để đối phó thê tử hắn cùng con trai trưởng, lập tức khẩn trương, nói: "Gia Duệ, ta biết ngươi ưu tú thông tuệ hơn người thường, nhưng Thẩm gia không thể so với nhà tầm thường, chuyện nhà họ quá rối ren, chúng ta vẫn là trốn càng xa càng tốt. Ngươi hiện tại đã có sự nghiệp của chính mình, không cần phải dây vào những người tranh gia sản đó, đỡ phải đến lúc nào chọc phải một thân tanh."

Thẩm Gia Duệ nguyên bản muốn đáp ứng để Tô Hử yên tâm, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không lừa y, liền nói: "Ba, có một số việc, không phải chúng ta muốn là có thể né tránh, xuất thân của ta đã nói lên ta hoàn toàn không thể cùng Thẩm gia nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt quan hệ), mặc dù người Thẩm gia không dưỡng ta quá một ngày. Ta cảm thấy, cứ tránh né, cuối cùng ngược lại bị người lợi dụng, rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan (bế tắc), không bằng tiên phát chế nhân (ra tay trước giành quyền khống chế), chiếm lấy vị trí có lợi, tùy thời cơ mà hành động."

Tô Hử lo lắng nhìn Thẩm Gia Duệ, y không biết loại ý tưởng này có đúng hay không, không đồng ý, cũng không phản bác, cuối cùng chỉ có thể xoa xoa tóc cậu, nói: "Ta không phải là người đã trải qua sóng to gió lớn gì, đối với việc này, thấy không rõ cũng nghĩ không ra, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, không quản đến cuối cùng hậu quả là gì, còn có ta ở đây. Ta ít nhất còn có nghề để bàng thân, tổng có thể nuôi ngươi lớn lên."

Thẩm Gia Duệ mỉm cười tươi sáng, cậu so với người mẫu dùng PS càng tuấn mỹ hơn, nụ cười này, cho dù đã nhìn quen Tô Hử cũng có chút choáng váng.

"Vậy liền cảm ơn ba ba." Cậu nhẹ giọng nói, ôm lấy phía sau lưng Tô Hử, nhẹ nhàng hôn hai gò má y, lại dùng mũi chậm rãi cọ xát sườn mặt y, đôi lúc ấn thêm vài cái hôn, thấp giọng gọi, "Ba ba... Ba ba..."

Tô Hử thấy trái tim mãnh liệt co rụt, tim đập mạnh khiến đầu ngón tay y đều run rẩy. Y miễn cưỡng đem mặt Thẩm Gia Duệ đẩy ra, cười nói: "Sao mà cứ như chó nhỏ."

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy lòng bàn tay ướt, hóa ra Thẩm Gia Duệ bỗng dung vươn lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm tay y một chút!

Tô Hử đột ngột thu tay, đứng lên, thất thanh nói: "Ngươi..."

"Uông!" Mặt Thẩm Gia Duệ mang theo tươi cười giảo hoạt, nắm tay Tô Hử, ngẩng đầu nhìn y học tiếng chó sủa, "Không phải b aba goi ta là chó nhỏ sao? Ta đây đành phải kêu uông uông vài tiếng."

Tô Hử nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng trở tay vỗ vỗ hai gò má: "Tiểu chó ghẻ, đi tắm rửa thay quần áo, bữa trưa bị ta làm lỡ, đợi lát chúng ta ra ngoài ăn sớm một chút, đi ăn lẩu."

Thẩm Gia Duệ gật gật đầu, đi đến phòng tắm, vài bước cuối cùng cơ hồ cậu phóng đi.

Khóa cửa phòng tắm, mặt Thẩm Gia Duệ lạnh như băng tựa như gạch men sứ ốp trên tường, nhanh chóng cởi bỏ quần, một căn cự vật dữ tợn không thể chờ đợi lập tức bắn ra. Cậu thở ra một hơi thật dài, nắm chặt hạ thể, động tác chuyển động cao thấp, biểu tình cũng trở nên mê mang, miệng nhẹ nhàng niệm: "Ba ba... Ba ba... Tô Hử..."

Ngoài phòng, Tô Hử đang sắp xếp hành lý đột nhiên ngẩng đầu hít hít mũi, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình xấu hổ. Trong không khí nồng đậm hương vị giống đực động dục hương vị biểu hiện cho thân thể khỏe mạnh cường tráng của chủ nhân cùng tràn đầy như cầu bức thiết, khiến khuôn mặt Tô Hử đỏ đến nhỏ máu.

"Quả nhiên là trưởng thành." Y đỏ mặt lẩm bẩm, "Xú tiểu tử lớn nhanh như vậy, không biết dạo này dinh dưỡng có đầy đủ không...Ngày mai làm cho nó một chút dược thiện ôn bổ... Ân, cứ như vậy...Triệu Hiểu Huyên nay không cùng nó chung trường học, cũng không biết nó có thích đứa nhỏ nào không...Chẳng lẽ phải bắt đầu giáo dục giới tính? Tiến hành loại hoạt động này với cơ thể sớm như vậy không tốt a... Ân, hôm nào tìm chút sách cho nó xem..."

Lảm nhảm nửa giờ, Tô Hử đem quần áo ném qua một bên, nóng nảy vọt tới ban công đóng cửa lại: "Shit, như thế nào còn chưa xong! Không được, đợi lát nữa mình phải cùng nó hảo hảo nói chuyện, túng dục là hại thân..."