[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 174: Phiên ngoại 4




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 165

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca. 𝒯r𝗎𝓎ện cop từ trang ﹍ 𝒯r𝗨𝓶𝒯 r𝗎𝓎ện.Vn ﹍

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai người tiền nhiệm đều thành danh nhân của Lê Viên, đối với Chu Hải Vinh thích nghe Côn khúc mà nói, thế giới thật sự đầy lòng ác ý.

Bạn bè trong giới của hắn hôm nay hẹn đi xem Tiếu Dao, ngày mai hẹn đi xem Tô Lâm, mời hắn, hắn đều nhất nhất xin miễn, tuy rằng không đi, người lại như cũ không vui, hẹn Lưu Trạch Tiêu đi uống rượu.

Nhưng Lưu Trạch Tiêu gần đây cũng không dễ hẹn, nói hắn cứ uống rượu suốt, không tốt cho thân thể, còn không bằng cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Nhưng là hai người bọn họ mới vừa chơi mấy tháng trời nam biển bắc trở về, du lịch đến đã sắp ngán, dù ngồi ngốc ở rạp hát, uống chút rượu nghe một chút tiểu khúc, không muốn chạy ra bên ngoài.

"Hiện tại Lê Viên chính là Tiếu Dao cùng Tô Lâm đang lúc hồng, hơn nữa hai người bọn họ hồng lên khả năng chính là vài thập niên, tránh không khỏi đi, trừ phi cậu về sau không nghe tuồng nữa." Lưu Trạch Tiêu nói với hắn, "Cậu nếu là một mình không có dũng khí, tôi đi cùng với cậu, qua được cửa này thì tốt rồi."

"Tôi còn có cái gì không qua được?" Chu Hải Vinh nói, "Tôi chính là không thích nghe hai người bọn họ hát tuồng."

Lưu Trạch Tiêu cười cười, không nói chuyện, Chu Hải Vinh liền vươn chân tới, đá cậu ấy một chút: "Cậu cười cái rắm."

Lưu Trạch Tiêu nói: "Tôi cảm thấy cậu càng sống càng nhỏ, có đôi khi giống y như đứa trẻ."

Chu Hải Vinh vậy mà nghe ra vài phần sủng nịch từ trong giọng nói của cậu ấy, thật sự khiến hắn chấn kinh không nhỏ.

Hắn và Lưu Trạch Tiêu tuy rằng hết thảy như cũ, vẫn là anh em tốt, nhưng từ lần trước say rượu hôn nhau, trong lòng hắn đối với Lưu Trạch Tiêu vẫn là có chút đề phòng, cũng có thể chính là nguyên nhân tâm lý quấy phá, hắn nhìn Lưu Trạch Tiêu, càng nhìn càng cảm thấy Lưu Trạch Tiêu cùng trước kia không quá giống nhau.

Cảm giác Lưu Trạch Tiêu càng ngày càng thành thục, cái gì cũng có thể làm, nói chuyện với hắn cũng là loại ngữ khí mang theo chút sủng nịch bao dung này, có đôi khi giống anh trai với em trai, có đôi khi giống người trưởng thành với trẻ con, có đôi khi giống...... Chồng với vợ.

Bất quá hắn lại cảm thấy là chính mình suy nghĩ nhiều, bởi vì trước kia với cùng nhau đi ra ngoài chơi Lưu Trạch Tiêu, cũng đều là Lưu Trạch Tiêu phụ trách an bài hết thảy, hắn Chu Hải Vinh là hưởng phúc mệnh, trước nay đều chỉ lo chơi, muốn đi đâu, đi như thế nào, ở đâu, ăn cái gì, chơi cái gì, đều là Lưu Trạch Tiêu phụ trách an bài.

Nhưng nếu muốn cùng Lưu Trạch Tiêu phân rõ giới hạn, hoặc là lãnh đạm đối đãi, hắn cũng thật sự làm không được...... Hắn và Lưu Trạch Tiêu từ lúc mặc quần hở đũng đã quen biết, nhiều năm như vậy, tình lữ bên người hắn thay đổi một người lại một người, chỉ có Lưu Trạch Tiêu, vẫn luôn là anh em tốt nhất của hắn. Thật là giống câu nói kia, tình nhân như quần áo, huynh đệ như thủ túc, quần áo có thể đổi, chặt tay chân, hắn lại không nỡ.

Rốt cuộc tình cảm nhiều năm như vậy.

Hắn cũng chỉ có thể tiếp tục giả câm vờ điếc, hắn thật cũng không phải không có bạn bè khác, nhưng là có thể hiểu biết hắn giống Lưu Trạch Tiêu vậy, lại chiếu cố hắn, hắn lại toàn thân tâm tin cậy, thật đúng là không có người thứ hai.

"Còn may có cậu." Hắn nói với Lưu Trạch Tiêu, "Có người anh em như cậu, tôi cảm giác tôi hiện tại không yêu đương cũng được. Sao cậu tốt với tôi vậy chứ, có phải có ý đồ gì khác không?"

Hắn nói xong, nhìn Lưu Trạch Tiêu một lượt như tìm tòi nghiên cứu, Lưu Trạch Tiêu cười cười, nằm ở bên cạnh hắn, một lát sau nói: "Tôi là cảm thấy tình cảm của hai ta từ nhỏ, cũng không biết ngày tháng thế này còn có mấy ngày, cho nên tương đối quý trọng."

Chu Hải Vinh vừa nghe, lập tức ngồi dậy: "Cậu đây là có ý tứ gì?"

"Cậu đừng kích động, tôi chỉ là nói thôi," Lưu Trạch Tiêu nói, "Dù sao tôi thấy người khác, đại bộ phận anh em với nhau mặc kệ thân thiết bao nhiêu, kết hôn chậm rãi đều sẽ thay đổi, rốt cuộc có gia thất thì có trách nhiệm gánh vác, phải ở bên cạnh vợ, phải dạy dỗ con cái? Chậm rãi, kết hôn lại muốn hẹn ra ngoài, vậy cũng không hiện thực a. Chầm chậm chờ từng người đều kết hôn, cũng liền từng người có cuộc sống của mình. Cho nên ngày tháng hai ta như vậy cũng hữu hạn, sớm muộn gì có một ngày cậu muốn kết hôn, tôi cũng phải kết hôn, đến lúc đó hai ta còn không biết là dáng vẻ gì."

Kỳ thật là một chuyện rất thương cảm. Lưu Trạch Tiêu nói xong, giương mắt nhìn hắn một chút, biểu tình hơi có chút cô đơn, ngay cả tươi cười đều mang theo điểm miễn cưỡng.

"Người khác tôi không biết, con người tôi là sẽ không thay đổi. Tôi Chu Hải Vinh, khẳng định không phải người vì vợ mà anh em cũng không cần."

"Cậu thôi đi được rồi, lúc trước thời điểm yêu đương với Tiếu Dao, hẹn cậu mười lần, cậu chín lần đều muốn từ chối."

Chu Hải Vinh liền ngượng ngùng, lại nằm xuống. Hắn người này trọng tình nghĩa anh em, nhưng cũng xác thật là não yêu đương, thời điểm yêu đương chỉ thích cùng người yêu ở cùng nhau. Hắn nằm một hồi, hỏi: "Cậu khi đó cứ hẹn mãi mà không hẹn được, có buồn không?"

Lưu Trạch Tiêu liền cười một tiếng, không nói chuyện.

Chu Hải Vinh liền bắt đầu nghiền ngẫm tâm tình Lưu Trạch Tiêu ngay lúc đó, nghĩ nếu trong lòng Lưu Trạch Tiêu thích hắn, khi đó thật đúng là hơi chua xót.

Hắn liền nhìn Lưu Trạch Tiêu một cái, phát hiện Lưu Trạch Tiêu nhìn qua, nhanh chóng nằm thẳng lại, phơi nắng.

- -------------------------------------------------------------

ỦNG HỘ NHÀ MỚI CỦA EM VỚI MỌI NGƯỜI ƠI.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521