[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 161




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 153

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao muốn cười, lại nhịn xuống, sợ mình cười ra tiếng, Chu Hải Quyền sẽ không chịu hát.

Chu Hải Quyền không có nói sai, anh ca hát xác thật không dễ nghe, nhưng lộ ra điểm xíu ấu trĩ này, Tiếu Dao lại rất thích.

Hai người liền ôm nằm một hồi, Tiếu Dao thật đúng là đã ngủ rồi, nhưng mà Chu Hải Quyền, ôm Tiếu Dao, trong lòng có điểm khô nóng, vẫn luôn ngủ không được, nghĩ ngày mai gạt Tiếu Dao đi đón dì Vương thế nào.

Dì Vương là vốn dĩ đã muốn đến, Chu Hải Quyền thay bà hỏi Tiếu Dao, Tiếu Dao nói người tới nhiều cậu áp lực lớn, dì Vương liền nghĩ bản thân len lén qua xem, "Không cho cậu ấy biết là được."

Chu Hải Quyền thấy bà muốn đến, cảm thấy lén đón bà tới cũng không sao, người trong nhà tiếp xúc nhiều với Tiếu Dao, anh là rất nguyện ý.

Dì Vương muốn tới, tự nhiên phải nói một tiếng với mấy người Chu Đồng, những người khác đều không ở nhà, chỉ có Chu Đồng cần đến bà chiếu cố.

"Đi đi, dù sao cháu cũng không thường ăn ở trong nhà."

Người Chu gia trừ Chu Hải Quyền từ nhỏ đã không thích xã giao, cơ hồ đều ở trong nhà ăn cơm bên ngoài, Chu Đồng bọn họ ba ngày có hai ngày đều là ở bên ngoài, dì Vương đi cũng nhiều nhất là một hai ngày, ngược lại cũng không đáng ngại.

Dì Vương ngày mai là muốn đi Giang Châu, đang dặn dò Chu Đồng sự tình trong nhà, thì Chu Hải Vinh từ khách sạn dọn về nhà.

Chu Đồng thấy hắn, vừa thấy vui vẻ, vừa trào phúng: "Ai u, đây là đại thiếu gia nhà ai, sao mà đột nhiên chạy đến nơi này của chúng tôi vậy."

Chu Hải Vinh nói: "Là em trai ruột của chị."

Chu Đồng liền cười, nói: "Em trai ruột, vậy sao mấy tháng cũng không thấy người."

"Nào có mấy tháng, chị cũng quá khoa trương." Chu Hải Vinh lạnh mặt nhìn nhìn khắp trong nhà: "Anh cả đâu?"

"Anh cả cậu đi nơi khác." Dì Vương rất vui sướng mà tiếp nhận rương hành lý trong tay hắn, "Cậu cuối cùng đã trở về, khách sạn kia tốt hơn, cũng không thoải mái bằng trong nhà chính mình a."

"Anh ấy đến Giang Châu nhỉ?" Chu Hải Vinh nói.

Dì Vương cùng Chu Đồng đều sửng sốt, nhìn thoáng qua đối phương. Chu Đồng nói: "Người thì không ở, tin tức thật ra lại rất linh thông."

"Chỉ bằng công phu một lo không đầy nửa chai của cậu ta, còn gánh chính xướng vai chính?" Chu Hải Vinh lẩm bẩm hai câu, liền đi lên lầu.

Lời này hiển nhiên là đang chửi mắng Tiếu Dao. Chu Đồng ở phía sau hắn nói: "Nói chú tin tức linh thông, chú thật đúng là linh thông."

"Ai......" Dì Vương vội vàng phất phất tay, "Đừng nói nữa."

Chu Đồng cười nói: "Nó thật đúng là quan tâm hai người lão đại bọn họ."

Bất quá này thật đúng là không tính là chuyện tốt gì, Chu Hải Vinh để ý đến vậy, thuyết minh trong lòng còn chưa có hoàn toàn buông.

Dì Vương đi theo ở phía sau đem rương hành lý xách lên, chỉ chốc lát liền cầm quần áo cần giặc xuống dưới. Chu Đồng hỏi: "Nó đang làm gì?"

"Tắm rửa rồi."

Chu Hải Vinh tắm rửa xong cũng không xuống lầu ăn cơm. Dì Vương muốn đi lên kêu hắn, Chu Đồng nói: "Đừng động nó, đợi lát nữa cháu đi lên nói chuyện với nó."

Dì Vương đành phải thôi, chờ thời điểm Chu Đồng ăn cơm xong rồi muốn lên lầu, đưa cô một mâm trái cây thập cẩm.

Chu Đồng bưng trái cây lên lầu, tới trước cửa phòng Chu Hải Vinh, gõ gõ cừa, Chu Hải Vinh ở bên trong tức giận mà nói: "Ngủ!"

Chu Đồng cười cười, nói: "Chị vào đây."

Cô đẩy cửa đi vào, cách bình phong khắc hoa đã nhìn thấy Chu Hải Vinh nằm ở trên giường. Cô đem trái cây đặt ở trên bàn, nói: "Dì Vương gọt chút trái cây cho em, ăn hay không?"

"Không ăn."

Chu Đồng liền đi vào trong phòng ngủ, kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn Chu Hải Vinh.

Chu Hải Vinh gầy thêm một ít, nhưng khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ, gối cánh tay nằm ở trên giường, cánh tay dài chân dài, rất là soái khí.

"Xem chút tiền đồ này của em, anh cả em còn không né em, em ngược lại trốn nó, là nó có lỗi với em, hay là em có lỗi với nó?"

(Thề không cảm được cái nhà này)

"Ai là vì trốn anh ấy, em chính là muốn ra ngoài hít thở không khí, lần này trở về em cũng không ở được mấy ngày, mấy ngày hôm trước em nhìn trúng tòa biệt thự ở bờ sông, em muốn mua, mọi người mua cho em, về sau em liền dọn ra ngoài sống."

Chu Đồng sửng sốt một chút, nói: "Trong nhà phòng nhiều như vậy, còn không chứa nổi em? Hơn nữa, em một người độc thân một mình, lại không kết hôn, mua phòng ở cái gì. Dưới danh nghĩa em không phải có hai căn sao? Nước ngoài còn......"

"Trước kia chính là trước kia, em thích nhất căn nhà này." Chu Hải Vinh nói, "Chị không cần lo đến, dù sao đòi tiền mua lại không hỏi chị."

Chu Đồng liền nói: "Vậy em đi đòi lão đại đi, chị xem nó có cho em hay không."

(Hút máu ghê thật)

"Anh ấy vì cái gì không cho em, anh ấy ước gì em dọn ra ngoài thôi?" Chu Hải Vinh ngồi dậy, nhấp nhấp môi nói: "Chị cũng thấy, hai người bọn họ đây là thật sự muốn tới, nói không chừng năm nay đã muốn kết hôn luôn. Em nhìn bọn họ không khó chịu, chẳng lẽ bọn họ nhìn em liền sẽ không buồn bực sao? Em vẫn là dọn đi thôi, hai bên đều thư thái, anh cả hiện tại nợ em, em đòi tiền anh ấy, anh ấy không biết xấu hổ không cho?"

"Chị trước kia đã nói với em, bảo em phải đi làm đàng hoàn, chẳng lẽ cả đời tiêu tiền đều đi xin lão đại? Đúng là anh em ruột, nó cũng sẽ không để em bị đói, nhưng mà mua phòng ở cũng phải xin tiền nó, trong lòng em thoải mái sao? Tính cho lần này xin, vậy về sau thì sao? Cả đời không tiến tới, chỉ dựa vào lão đại mà sống?"

Chu Hải Vinh không cao hứng: "Chị lại nói cái này."

Chu Đồng nói: "Chị biết em không thích nghe. Chúng ta đều là chị em ruột, chị đương nhiên là hy vọng chúng ta cả đời tương thân tương ái, nhưng em cứ mãi không tự lập như vậy, cũng không phải chuyện hay. Tương lai lão đại có Tiếu Dao, nếu mà thiên vị, em lại không vui. Em cũng hơn hai mươi tuổi, nghe lời chị cả, đến công ty làm việc cho tốt."

Chu Hải Vinh nghe xong cũng không nói lời nào, Chu Đồng liền vỗ vỗ vào lưng ghế: "Lời của chị nói, em có nghe lọt được không?"

Chu Hải Vinh nói: "Để nói sau."

"Lại nói sau," Chu Đồng nói, "Chỉ nói chuyện Tiếu Dao lần này, người một nhà đều không đồng ý, anh cả chú vì cái gì còn có thể nhất ý cô hành, còn không phải là eo thẳng, chúng ta đều không lay chuyển được nó sao? Nếu em có bản lĩnh cỡ như nó, nó cũng chưa chắc dám như vậy. Em nếu đáp ứng, chuyện mua nhà không cần em mở miệng, chị đòi thay em, thế nào?"

Này đương nhiên là không còn gì tốt hơn, nói thật, hiện tại để hắn mở miệng đòi tiền Chu Hải Quyền, hắn thật là có chút mở miệng không nổi.

"Chị, nếu không chị cũng mua một căn, bạn của em đều nói, chỗ đó về sau sẽ là địa phương phồn hoa nhất Hà Tây, muốn chế tạo thành khu CBD mới đó, mua sẽ không phí."

Chu Đồng đứng lên, nói: "Chị thấy em vẫn là chạy nhanh đi làm nhìn thêm việc đời đi thôi. Kiến thức hạn hẹp, gia đình xuất thân như chúng ta, còn học gia đình bình dân dựa vào mua phòng ở kiếm tiền."

Chu Đồng là thật phát sầu vì Chu Hải Vinh.

Trước kia Chu Hải Quyền độc thân, hết thảy đều lấy người nhà làm trọng, hiện giờ có Tiếu Dao, đó là phải có gia đình nhỏ của chính mình. Huynh hữu đệ cung hơn nữa, một khi thành gia, thân cận so ra sẽ kém trước, Chu Hải Quyền phẩm tính tự nhiên là tốt, nhưng Chu Hải Vinh vẫn luôn dựa vào anh sống như vậy, cũng thật sự không ra gì.

Cô đi xuống lầu, dì Vương chạy nhanh qua hỏi: "Thế nào, cậu ấy còn có muốn ăn cái gì hay không, tôi làm cho cậu ấy."

"Tiếu Dao là ngày mai diễn xuất sao?"

Dì Vương gật đầu: "Phải, làm sao vậy?"

"Cháu với dì cùng đi đi, gọi cả Tư Ngữ, chúng ta đều đi, lão đại ở trước mặt Tiếu Dao cũng có mặt mũi."

Dì Vương rất cao hứng, nói: "Hải Quyền nghe xong khẳng định cũng vui."

Đại khái do ngủ cùng Chu Hải Quyền, Tiếu Dao một đêm này ngủ phá lệ an ổn, sáng sớm ngày hôm sau, còn là Chu Hải Quyền đánh thức cậu. Thời điểm tỉnh lại có khoảnh khắc kinh hoảng, cậu chạy nhanh bò dậy, hỏi: "Ngủ quên rồi?"

"Không có, mới 7 giờ." Chu Hải Quyền đã xuống giường, nhưng mặc trên người vẫn là áo ngủ, hỏi: "Anh là muốn hỏi em một chút, hôm nay còn luyện giọng không?"

Tiếu Dao lúc này mới lại ngã về trên giường, nói: "Làm em sợ muốn chết, vẫn là phải đi, trước khi diễn xuất phải khai giọng trước."

Diễn xuất《 Mẫu Đan Đình 》 ở Giang Châu, trận đầu định ở buổi sáng thứ bảy 10 giờ bắt đầu diễn. Lúc 9 giờ rưỡi đã có người xem lục tục vào trong, Tiếu Dao phải bận bịu chuẩn bị diễn xuất, nói với Chu Hải Quyền: "Phỏng chừng trước khi tan cuộc cũng không tìm anh được."

Chu Hải Quyền cười nói: "Em bận của em, anh đợi lát tự mình vào trong, thành thành thật thật mà ở dưới đài làm người xem."

"Vậy anh ngồi hàng nào a?"

"Em là muốn nhìn thấy anh, hay là sợ thấy anh?"

"Trước kia thời điểm ở trên đài diễn Xuân Hương em từng nhìn, đèn trên đài vừa sáng, thính phòng kia căn bản là nhìn không rõ, anh ngồi hàng thứ mấy cũng được."

Chu Hải Quyền cười vươn tay tới, ôm Tiếu Dao một cái.

Tiếu Dao ngửi hơi thở trên người Chu Hải Quyền, nói: "Anh không cần lo lắng, em hẳn là đều ứng phó được hết."

Cậu cảm thấy Chu Hải Quyền hình như càng khẩn trương hơn mình nhiều.

Chu Hải Quyền là khẩn trương, anh là sợ Tiếu Dao diễn tệ, mất nhuệ khí. Anh vỗ vỗ lưng Tiếu Dao, buông cậu ra, nói: "Đi thôi."

Tiếu Dao đi rồi, Chu Hải Quyền cũng không nhàn rỗi, đi đón dì Vương, kết quả tới nhà ga, mới thấy dì Vương không phải tới một mình, bên cạnh còn có Chu Đồng và Chu Tư Ngữ.

"Hai người các chị sao lại tới rồi?"

"Làm sao đây, không chào đón? Chị còn muốn cho em một bất ngờ đó."

Chu Hải Quyền liền cười, nói: "Hoan nghênh, sao lại không hoan nghênh."

Chu Đồng đây là có ý tốt. Bọn họ có thể đều đến đây, Chu Hải Quyền tự nhiên cao hứng, anh đoán Tiếu Dao biết được cũng sẽ cao hứng, cho nên tiếp nhận hành lý trong tay mấy người dì Vương: "Mang nhiều thứ như vậy."

"Bọn chị còn định ở Giang Thành chơi mấy ngày nữa," Chu Đồng nói, "Khó được thứ bảy chủ nhật, Tư Ngữ cũng không cần đi học, chờ xem xong Tiếu Dao diễn xuất rồi, em cũng dẫn bọn chị đi đây đó dạo đi."

Chu Đồng nói xong đánh giá Chu Hải Quyền một chút, hôm nay Chu Hải Quyền ăn mặc khí phái, tuy không có đeo cà vạt, nhưng mặc tây trang giày da, rất là anh tuấn tiêu sái, vừa rồi vừa ra khỏi trạm, cô liền thấy được ở trong đám người.

Chu Hải Quyền là thay đổi, cả người đều rất sáng sủa, trước kia ít khi nói cười, hiện giờ xa xa nhìn thấy bọn họ liền cười, điểm này ngược lại như là lây dính hơi thở của Tiếu Dao, Tiếu Dao vốn nhu hòa khiêm tốn, cười rộ lên đẹp nhất.

- ------------------------------------------------------------------------------