[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 100




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 92

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Xem dáng vẻ của Chu Hải Quyền, đại khái thật sự rất thích cậu. Cậu có thể từ biểu hiện của anh cảm nhận được dày vò và nóng nảy của anh.

Vạn nhất nhiệt tình này một mực không thối lui xuống, tương lai bị Chu Hải Vinh biết nên làm cái gì bây giờ.

Cậu cảm thấy mình cũng không sao cả, dù sao mình ai cũng không yêu, nhưng này xác xác thật thật sẽ phạm tới tình anh em của Chu Hải Vinh và Chu Hải Quyền.

Cậu tuy rằng không thích Chu Hải Vinh, có đôi khi cảm thấy Chu Hải Vinh có chút tệ bạc, có hơi phiền, nhưng cũng không muốn cứ như vậy thương tổn hắn. Chu Hải Quyền hình như cũng không phải loại người thích cậu liền lập tức không màng huynh đệ tình nghĩa liền theo đuổi cậu, cậu tin tưởng Chu Hải Quyền cũng từng giãy giụa, đại khái tựa như anh nói, "Rất phiền não, nhưng chính là nhịn không được".

Chu Hải Quyền cũng không xấu, đối với cậu cũng rất tốt.

Tiếu Dao đều sắp sầu hỏng rồi, nghĩ nghĩ, nếu thực sự có một ngày kia, cậu vẫn là làm "Đãng phu" chủ động bò lên trên giường Chu Hải Quyền kia đi.

Để Chu Hải Vinh hận mình, luôn tốt hơn với để Chu Hải Vinh hận Chu Hải Quyền. Cậu có thể thừa nhận được Chu Hải Vinh hận mình, Chu Hải Vinh cũng có thể thừa nhận được chuyện hận mình, dù sao lúc trước thời điểm ly hôn đã hận qua một lần, còn không phải rất nhanh liền khỏi hẳn sao.

Chỉ là cậu không nghĩ tới, chính mình mới vừa tính toán như vậy, ngày hôm sau ông trời liền tới khảo nghiệm mình.

Ngày thứ hai sáng sớm, Tiếu Dao đã bị thanh âm bên ngoài đánh thức. Cậu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, phát hiện Chu Hải Quyền đã khoác áo ngồi dậy. Cậu mơ mơ màng màng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi đi ra ngoài nhìn xem." Chu Hải Quyền xuống giường, mới vừa mở cửa phòng, liền nghe thấy tiếng của Trịnh đại gia: "Tiểu tử, cậu là ai a?"

Tiếp theo đó là tiếng của Chu Hải Vinh: "Anh cả cháu đâu? Anh cả, anh cả, Tiếu Dao......"

Tiếu Dao vừa nghe thấy thanh âm của Chu Hải Vinh, trong đầu oanh một tiếng, chạy nhanh bò dậy đi mặc quần áo. Chết tiệt, Chu Hải Vinh sao lại đến đây, cậu không phải đang nằm mơ đi!

Chu Hải Vinh hôm nay trời chưa sáng hắn đã bò dậy, bởi vì hắn nằm mơ một giấc mơ đáng sợ.

Trong mộng anh hắn ôm Tiếu Dao, trên mặt như cũ là bộ dáng uy nghiêm lãnh đạm ngày thường, nói: "Lão nhị, anh có lời nói với chú."

Rốt cuộc muốn nói gì hắn cũng không biết, bởi vì hắn trực tiếp bị doạ tỉnh. Tỉnh lại về sau lập tức kéo kéo Vương Trí bên cạnh: "Mau mau mau, trời đã sáng, chúng ta nhanh chóng lên đường."

Vương Trí ngủ rất ngay thắng, nếu không phải đối phương là Chu Hải Vinh, cậu ta đều sắp phát hỏa. Cậu ta mê mê hoặc hoặc mà ngồi dậy, lần đầu cậu ta cùng nam nhân cùng giường, lại là soái ca như Chu Hải Vinh, cậu ta ngày hôm qua thức đến sau nửa đêm mới ngủ.

Chu Hải Vinh đem hai trăm đồng tiền ngày hôm qua đặt ở phía trên chăn liền ra cửa. Vương Trí nói: "Anh từ từ."

Chu Hải Vinh liền ở trong sân chờ cậu ta, thấy Vương Trí dẫm lên tuyết đọng tới cửa sổ chỗ lão phu phụ, kêu vài tiếng, nói: "Ngài đừng dậy, chúng cháu phải đi rồi, cảm ơn hai vị."

Thật ra tính là có lễ phép.

Chưa đến 5 giờ, trời kỳ thật còn chưa có một chút ý tứ muốn sáng nào, nhưng cũng may trên mặt đất đều là tuyết, cũng thấy rõ đường. Ngày hôm qua Vương Trí kỳ thật liền có rất nhiều lời nói với Chu Hải Vinh, chỉ là thấy Chu Hải Vinh rất mệt, ngượng ngùng quấy rầy, hiện giờ liền hơi có chút xấu hổ mà nói: "Đêm qua......"

"Xử nam?" Chu Hải Vinh đột nhiên hỏi.

Vương Trí sửng sốt, liền thấy Chu Hải Vinh quay đầu, cười nhìn mình, tựa hồ một chút cũng không có bởi vì cái duỗi tay ngày hôm qua kia mà tức giận.

"Huynh đệ, tôi hiểu loại cảm thụ này của cậu," Chu Hải Vinh nói, "Tôi khi còn trẻ tuổi thời điểm lần đầu tiên cùng nam sinh mình thích ngủ chung, cũng nhịn không được."

Vương Trí không nghĩ tới Chu Hải Vinh trực tiếp như vậy, trên khuôn mặt màu tiểu mạch trồi lên một màu đỏ không bình thường, không biết muốn nói gì.

"Các cậu ở nông thôn, tìm người trong giới có phải tương đối khó một chú hay không t?" Chu Hải Vinh lại hỏi.

Vương Trí gian nan mà "Ân" một tiếng, Chu Hải Vinh lại căn bản đều không có nhìn cậu ta, vừa đi vừa nói: "Vậy cậu có thể đi vào thành thị thử thời vận, trong thành thị nhiều, thành thị càng lớn càng nhiều. Cậu lớn lên không kém, lại không ẻo lã, khẳng định một đống nam thích."

"Vậy anh thích dạng gì?" Vương Trí hỏi.

Chu Hải Vinh cười quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, nói: "Tôi thích dạng gì, đợi lát nữa cậu sẽ nhìn thấy."

Vương Trí sửng sốt một chút, rốt cuộc minh bạch Chu Hải Vinh vì cái gì vội vã vào núi như vậy. Cậu ta vốn dĩ vẫn luôn cho rằng Chu Hải Vinh cứ gấp như vậy, là lo lắng an toàn của anh mình, rốt cuộc cậu ta nghe nói chính là "Anh trai Tiểu Chu tổng cùng một nghĩa công* cùng nhau bị nhốt ở trong núi".

*Người làm việc nghĩa.

Nguyên lai không riêng gì anh trai hắn bị nhốt ở bên trong, người hắn yêu thương, cũng bị vây bên trong.

Giai đoạn phần sau tương đối khó đi, nhưng là Chu Hải Vinh nện bước lại so với ngày hôm qua nhanh hơn nhiều, đến thời điểm Đào Hoa thôn, mới tám giờ, bởi vì là trời đầy mây, sắc trời còn rất tối.

"Chính là đây?" Chu Hải Vinh nhìn hai gian nhà lẻ loi đằng trước nói.

Vương Trí gật gật đầu, còn chưa nói gì, Chu Hải Vinh liền từ trên núi chạy xuống.

Trịnh đại gia ngủ ít, thức dậy sớm, đang quét con đường nhà chính đến phòng bếp, liền thấy nam nhân hai tuổi trẻ từ đối diện đi qua, cầm đầu là một thanh niên tuấn mỹ mặt ửng hồng thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt ông dừng lại, hỏi: "Đại gia, ông có gặp qua hai người nam, Chu Hải Quyền, Tiếu Dao hay không, bọn họ có từng tới chỗ này không, còn đang ở đây không?"

Trịnh đại gia ngừng chổi: "Tiểu tử, cậu là ai a......"

"Cháu là em trai Chu Hải Quyền." Chu Hải Vinh nói.

"Em trai Tiểu Chu à," Trịnh đại gia cười ha hả mà nói: "Bọn họ còn chưa dậy đâu, ông liền......"

"Anh cả cháu đâu, anh cả, anh cả!" Chu Hải Vinh vừa nghe Trịnh đại gia nói, máu liền chạy lên não, "Bọn họ còn chưa dậy", đây là có ý tứ gì?!

Hắn một bên kêu đại ca một bên lại kêu Tiếu Dao, đi vào nhà chính, liền thấy anh mình Chu Hải Quyền mặc áo lông vũ từ đông gian ra tới.

Chu Hải Vinh lạnh từ đầu đến chân, nhìn anh cả mình. Chu Hải Quyền cũng rất ngoài ý muốn, động tác cũng cương một chút, nhưng thần thái tự nhiên, mặc áo lông vũ vào nói: "Sao chú tới đây rồi?"

Chu Hải Vinh cả mặt đỏ bừng, cũng không nói lời nào, đứng một hồi, bỗng nhiên bay thẳng đến đông gian, Chu Hải Quyền ngăn hắn lại, nói: "Lão nhị."

Chu Hải Vinh trực tiếp đẩy tay anh, một tay đẩy cửa phòng ra, liền thấy Tiếu Dao đang đứng ở trên giường hoảng hoảng loạn loạn mà xỏ ống quần.

......

Bên ngoài Trịnh đại gia đi vào, thấy Chu Hải Quyền liền nói: "Tiểu Chu a, hắn nói hắn là em trai cháu, tới tìm các cháu."

Tiếu Dao cảm thấy Chu Hải Vinh thật sự rất đáng thương, bởi vì hắn mặt đỏ bừng mà nhìn mình, nước mắt cũng sắp rơi.

Cảm giác cứ giống như là bắt gian trên giường đội nón xanh, lại còn không thể chính tay đâm gian phu, chỉ có thể cố nén, thế cho nên cậu cũng có chút không đành lòng, vội thấp giọng nói: "Sự tình tuyệt đối không phải như anh nghĩ."

Chu Hải Vinh nghẹn không nói lời nào, hắn cảm giác hắn một khi nói chuyện là phải bùng nổ, Tiếu Dao cùng anh cả hắn không biết xấu hổ, hắn còn cần thể diện, nơi này lại không phải chỉ có bọn họ. Tiếu Dao chạy nhanh nhảy xuống giường, giày cũng chưa mang, liền đem cửa phòng đóng lại, Chu Hải Quyền muốn vào, cậu nói: "Đợi lát nữa đợi lát nữa."

Đóng cửa lại, anh liền kéo Chu Hải Vinh đi, Chu Hải Vinh hất tay anh ra, chỉ vào anh: "Anh...... Anh......"

"Chỉ ngủ thôi, chỉ ngủ thôi," Tiếu Dao vội giải thích nói, "Bị tuyết lớn vây khốn mà, không đi được, Trịnh đại gia nhà bọn họ chỉ có một gian phòng như này, chỉ có chen chút nhau."

Chu Hải Vinh nghe xong lời này, cảm xúc cuối cùng bình phục một chút: "Em cho rằng anh tin?!"

"Anh không tin tôi, cũng đến tin tưởng anh cả anh đi?" Tiếu Dao nói ra những lời này, mặt đều đỏ, đây quả thực là mở to mắt nói dối: "Không nói đến tôi đối với anh trai anh không có mưu đồ, liền tính tôi muốn câu dẫn anh ấy, anh cảm thấy với nhân cách của anh ấy, anh ấy sẽ thông đồng cùng tôi sao?"

Mặt cậu lại đỏ vài phần.

Không thể không nói, Chu Hải Quyền ngày thường công phu chính nhân quân tử mặt ngoài làm chính là rất tốt, không riêng lừa cậu, cũng có thể lừa Chu Hải Vinh. Chu Hải Vinh nghe xong lời này, lý trí liền đã trở lại một ít. Tiếu Dao lôi kéo cánh tay hắn nói: "Anh ngồi anh ngồi anh ngồi."

"Thật sự cái gì cũng không có?"

"Thật sự cái gì cũng không có a. Chính anh mình anh cũng không tin, như thế nào, anh càng nguyện ý tin tưởng anh cả anh cùng tôi đã......"

"Em đừng nói nữa," Chu Hải Vinh nói, "Anh chính là nghe được cũng khó chịu."

Tiếu Dao thấy hắn nói như vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Còn may anh vừa rồi nhịn xuống, bên ngoài còn có Trịnh đại gia bọn họ, anh vừa rồi như vậy, người ta khẳng định sẽ hoài nghi, mất mặt không còn chỉ là chúng ta."

Chu Hải Vinh nói: "Anh lại cũng chưa nói gì."

Hắn lau lau mắt, khóe mắt còn có nước mắt, chính hắn lại cảm thấy kinh hồn chưa định, lại cảm thấy có vài phần buồn cười, liền cười, nói: "Mẹ nó, làm anh sợ muốn chết."

Tiếu Dao hổ thẹn khó làm, nói: "Sao anh lại đến được đây, bên ngoài không phải tuyết còn đang rơi sao?"

Chu Hải Vinh đương nhiên không chịu thừa nhận chính mình là lo lắng Tiếu Dao cùng anh mình thông đồng mới mạo tuyết vào núi, mà là lời ngon tiếng ngọt mà nói: "Anh lo lắng em a, sợ em có gì ngoài ý muốn, lo lắng ngủ không được ăn không ngon, liền tự mình tìm một thôn dân địa phương, suốt đêm dẫn đường tiến vào. Chân anh đều đông lạnh đến tê rần, còn có tay......"

Hắn nói liền phải cho Tiếu Dao xem tay đỏ bừng của mình, tay mới vừa vươn tới, Chu Hải Quyền liền đẩy cửa vào.

Chu Hải Vinh liền đứng lên, hơi có chút ngượng ngùng mà hô một tiếng "Anh cả".

Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, còn chưa nói lời nào, Tiếu Dao liền đánh gãy hắn: "Tôi đã cùng Hải Vinh nói rõ ràng...... Chúng ta đi ra ngoài nói đi, tôi hình như nhìn thấy bên ngoài còn tới khách nhân khác?"

Chu Hải Quyền cũng chưa chú ý tới, nghe xong lời này của cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy một nam thanh niên đeo túi, đang hơi có chút co quắp mà nhìn bọn họ.

Lời nói đến bên miệng liền lại nuốt trở vào.

Trịnh đại gia cũng là nhìn ra được cái gì, cười hơi có chút quẫn bách, hỏi Tiếu Dao: "Người kia hắn nói là......"

"Hắn là em trai Chu tổng, lo lắng an toàn của chúng cháu, cho nên đến đây nhìn xem."

Tiếu Dao lấy ra thần sắc bình tĩnh nhất ngày thường, kéo khóa kéo áo lông vũ lên, cười nhìn về phía Vương Trí ở cửa: "Xin chào."

Vương Trí vội gật gật đầu, thấy Tiếu Dao đã vươn tay tới: "Tiếu Dao."

"Vương Trí." Cậu ta cầm Tiếu Dao tay, không ngừng đánh giá cậu.

Cậu ta rốt cuộc biết Chu Hải Vinh thích chính là cái dạng gì, trắng nõn sạch sẽ, mặc dù mặc quần rộng cùng áo lông vũ, cũng có thể nhìn ra là người cực kỳ tuấn tú tú, tay kia càng là vừa trắng vừa mịn.

Chỉ là người này cùng anh cả Chu Hải Vinh một cái trong phòng ra tới, việc này có điểm quái. Cậu ta cũng phải nghĩ nhiều.

Cậu ta lại đi đánh giá anh cả Chu Hải Vinh, chỉ thấy đối phương là nam nhân cực cao lớn uy nghiêm, diện mạo không tuấn mỹ bằng Chu Hải Vinh, nhưng oai hùng đoan chính, trên người hai huynh đệ một chút chỗ giống nhau đều không có.

Cậu ta cảm thấy vẫn là vị anh cả này của Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao trước mặt này xứng hơn một ít, bởi vì cậu ta vẫn luôn cho rằng Chu Hải Vinh nam nhân trắng nõn tuấn mỹ như vậy, là kiểu phía dưới kia.

- -----------------------------------

HÔM QUA EM QUÊN