Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 65: Ngũ độc phấn 4




“Ha ha ha !” Tiếng cười ngông cuồng từ trong phòng truyền ra. Một bóng đen đi lại gần, là một trung niên nam tử tai to bụng phệ mặc trang phục quan nhất phẩm.

Tôi quay đầu nhìn kẻ vừa làm bị thương tôi, là một nam tử hơn ba mươi tuổi, mày tinh mắt sắc, có chút kì dị không nói nên lời.

Hắc ám linh ngọc vẫn luôn phát nóng. “Trên kiếm có độc ?” Tôi hỏi.

“Ngũ độc phấn” Người đó mặt vô biểu tình nói.

“Ngũ độc phấn không màu không mùi, đúng là kịch độc đứng đầu thiên hạ” Trương Khánh Đông cười một cách kì lạ, “Vốn định đưa cho Huyền Thần Y ăn, không ngờ lại bị ngươi phá tan”

“Ngươi biết ?”

“Ta đương nhiên biết các ngươi ở đâu, làm gì, bao gồm cả, muốn giết ta” Hắn khẽ nheo mắt, “Lăng Sở phải không ? Rốt cuộc là từ đâu tới ?”

“Vậy ngươi nên biết ngũ độc phấn không có tác dụng với ta” Tôi cười nhẹ.

“Đúng, ta biết, nếu không lúc ngươi trúng kiếm đó đã mất mạng rồi” Hắn nhìn tôi nham hiểm, “Thám tử luôn nói bên cạnh Huyền Thần Y có một vị bạch y nữ tử, thân phận không rõ, ta rất hiếu kì bộ dạng ra làm sao. Võ công đích thực không ai sánh bằng, có điều, ở đây ta cũng không có kì nhân dị sĩ đến đối phó ngươi”

Hắn trừng mắt nhìn tôi, lại nói, “Hình như chưa từng có ai nhìn qua mặt của ngươi” Hắn ra hiệu cho người phía sau, người đó lập tức rút kiếm hướng về tôi ! Tôi cầm kiếm cản lại rồi nhanh chóng tránh qua, nhưng mạng che mặt đã bị tháo ra.

Lúc tôi né tránh đã động đến sau lưng, hiện tại đau đến tôi phải hít vào.

Gương mặt mập mạp đến gần hơn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và dục vọng. Tim tôi đập mạnh.

“Rất đẹp, chi bằng, ta không giết ngươi, làm tiểu thiếp của ta nhé” Hắn nheo cặp mắt nhọn dán chặt trên mặt tôi. Bàn tay bẩn thỉu cũng nắm chặt lại.

Tôi lạnh lùng né đi, “Ngươi đúng là biết suy nghĩ” Tôi nắm chặt kiếm trong tay.

Hắn liếc nhìn nam tử phía sau, một kiếm lạnh lùng chém tới !

Muốn giết Mộ Thiên Vẫn ta ? Đi chết đi ! Tôi không để ý đến đau đớn sau lưng, xoay người tránh đi, đâm một kiếm vào lưng hắn ! Hắn xoay người cản lại, kinh ngạc nhìn tôi có thể xuất ra chiêu thức độc ác như vậy. Tôi cười lạnh vung Huyền Minh kiếm đánh với hắn. Nếu không phải tôi đang bị thương, hắn căn bản không phải đối thủ của tôi.

Kiếm của tôi phát ra từng đạo ánh sáng lạnh lẽo, cuối cùng đâm vào bụng của hắn. Kiếm của hắn “keng” một tiếng rơi xuống đất, trên trán bởi vì đau đớn mà đổ ra từng giọt mổ hôi lạnh. Hai tay hắn nắm chặt kiếm của tôi, tôi không hề do dự xoay kiếm trong tay, máu từ vết thương của hắn đổ ra càng lúc càng nhiều, cuối cùng hắn ôm chặt vết thương đau đớn ngã trên mặt đất. Ánh trăng soi rọi ngũ quan méo mó của hắn.

Tôi quay người, rút kiếm hướng về kẻ xấu xí đang hoang mang kia. Hắn không dám tin lui về sau kêu lớn, “Người đâu ! Người đâu !”

Tôi đâm kiếm vào yết hầu cảu hắn, máu tươi ròng ròng chảy ! Câu nói cuối cùng bị chặn ngang yết hầu của hắn, hắn ngã trên mặt đất. Hai người máu chảy thành sông.

Đau đớn khiến tôi suýt chút ngã xuống đất, tôi nắm chặt kiếm, chậm chạp đi về phía cửa, Huyền Minh vẫn nhuốm máu, tôi nghĩ lúc này trên thân tôi chỉ sợ nhuốm đầy máu tươi.

Ngoài cửa thị vệ đang dần chạy đến, khí thế mạnh mẽ. Tôi không nhịn được cười ? Mộ Thiên Vẫn sẽ không chết như vậy chứ ? Chân tôi run rẩy, gần như ngã trên mặt đất, có một cánh tay dùng sức vòng qua eo tôi, ôm chặt lấy tôi. Khí tức lạnh lẽo bao quanh tôi, lúc này, trước mắt tôi một màu đen.