Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 7: "Khóc"




Tiểu Mãn ở dưới để tôi trèo lên vai muội ấy leo tường ra ngoài.

"Tiểu Mãn, cao thêm một chút nữa… sắp tới rồi… một chút nữa là được rồi." - Thân hình tiểu công chúa này hơi nhỏ nhắn nên tôi với mãi không tới bức tường cao.

Bỗng nhiên có một bờ vai khác đẩy tôi lên cao…tôi mừng rỡ bám lấy bờ tường trèo lên.

"Được rồi, thành công rồi."

Tôi mừng rỡ nhưng có chút kì lạ, sao Tiểu Mãn không trả lời tôi.

Khi tôi nhìn xuống dưới, chạm phải ánh mắt của Trương Tử Ngôn đang nhìn tôi, bàn chân tôi vẫn còn đạp lên vai hắn.

Tôi sợ quá rụt chân lại, trọng lượng cơ thể dựa vào bàn tay đang bám, nhưng tay tôi bị thương… đau đến chết mất… tôi đành buông tay té ngã…

Xong rồi, lần này may mắn thì gãy xương liệt giường vài tháng, xui thì gặp ông gặp bà.

Khi tôi tiếp đất, làm thế quái nào khi tôi mở mắt ra thì toàn thân đang nằm trên người Trương Tử Ngôn… môi tôi và môi hắn đang chạm nhau.

Tiểu Mãn sợ đến che mắt lại… khi hé ra nhìn thì càng muốn che lại nhanh hơn.

Tôi và hắn vậy mà hôn rồi.

Môi hắn mềm, ngọt, hương vị đáng hưởng thụ.

Không…không… tôi lại bị vẻ đẹp trai này mê hoặc rồi.

Hắn đẩy tôi ngã lăn ra thảm cỏ, nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại trang phục một cách nghiêm trang.

Tôi thà đáp thẳng xuống đất rồi bất tỉnh luôn… khỏi phải đối mặt với hắn. Hay tôi giả vờ bất tỉnh luôn được không nhỉ, khi nãy hắn đẩy tôi cũng mạnh tay lắm mà.



"Công chúa, người có bị thương ở đâu không?"

Tôi hé mắt nhìn Tiểu Mãn, vờ lắc lắc đầu rồi nhắm mắt lại vờ chết.

"Công chúa.. công chúa ngất rồi… Tướng quân, công chúa có lẽ sợ quá nên đã ngất rồi."

Trương Tử Ngôn nhìn tôi nằm giả chết thì không nói gì.

Tôi có cảm giác bị nhấc lên không trung… không lẽ Tiểu Mãn mạnh đến mức bế nổi tôi sao?

Không phải, cái bờ ngực săn chắc này, mùi hương này chính là Trương Tử Ngôn… hắn vậy mà lại bế tôi sao. Tôi vờ tựa vào lòng hắn, cảm nhận được hơi ấm từ người hắn… đừng ai mắng chửi tôi mê trai, nếu là các vị thì cũng tận hưởng như tôi thôi.

"Người đâu, gọi đại phu."

Hắn ta đặt tôi xuống giường, tôi hé mắt nhìn bóng lưng của hắn.

Đại phu đến băng bó vết thương trên tay tôi.

"Đại phu, người có loại thuốc nào trị sẹo tốt nhất không?"

"Vâng, tôi có nhưng vết thương trên tay của phu nhân không để lại seo đâu."

"Tôi cần cho người khác, dùng ở da mặt…"

Vị đại phu gật đầu, lây trong giỏ một lọ thuốc đưa cho tôi, căn dặn liều dùng rồi cáo từ.

Trương Tử Ngôn chào vị đại phu rồi bước vào bên trong gian phòng nhìn tôi đang giả vờ ngủ.

"Tướng quân, công chúa thật ra chỉ muốn ra ngoài dạo chơi thôi… xin người đừng giận." - Tiểu Mãn cầu xin Trương Tử Ngôn.



Tôi nằm quay lưng vào trong vách bĩu môi, hắn ta mà rộng lượng bỏ qua mới lạ.

"Triệu Mỹ Nhi nàng nghe cho rõ đây… đừng mong có thể rời khỏi Tướng phủ cao bay xa chạy với hắn ta… Trần Huân đã được giao cho Hình bộ, nay mai sẽ phải xử tử."

Xử tử sao, nếu là cô công chúa nhỏ trước kia chắc chắn sẽ đau lòng lắm, dù sao hai bọn họ cũng là từng bên nhau một thời gian.

"Xem ra trái tim nàng làm bằng sắt đá, kể cả ta nói hắn sẽ bị xử tử cũng không khiến nàng đau lòng."

Tôi có quen biết yêu đương gì với hắn mà đau lòng đã vậy hắn còn từng muốn giết tôi… thà đẹp trai như Tướng quân mà bị xử tử thì có chút tiếc.

"Nếu nàng muốn gặp hắn lần cuối, ta có thể giúp nàng."

Tôi cười muốn nội thương ấy… tôi gặp tên tử tù ấy làm gì… tránh xa ra một chút để tôi bảo toàn mạng sống.

Trương Tử Ngôn tự nói một mình đến chán rồi cũng rời đi.

Tiểu Mãn đi đến vỗ về lưng tôi.

Tôi quay người nhìn Tiểu Mãn.

"Em làm gì vậy?"

"Công chúa, không phải người đang khóc sao?"

"Khóc?"

"Khi nãy Tướng quân nhìn thấy toàn thân công chúa vì khóc thương cho Trần Huân mà rung lên… Tướng quân rất buồn mà rời đi."

Tôi khóc thương á, tôi rung lên như vậy vì nén cười cơ mà…