Tôi tỉnh lại đã không nhìn thấy Trương Tử Ngôn bên cạnh, trong lòng tràn đầy sự tủi thân… cho đến khi nhìn ra bên ngoài liền thấy các nô tỳ trong phủ đang đứng đợi sẵn để hầu hạ.
Từ khi Triệu Mỹ Nhi đến tướng phủ, nào có được đãi ngộ như vậy, tôi nhìn bọn họ gương mặt rạng rỡ nhìn tôi cúi đầu chào.
"Đại phu nhân, chúc mừng đại phu nhân."
Bọn chúng đồng thanh hô to làm tôi giật cả mình.
"Đại phu nhân, tướng quân đặc biệt căn dặn chúng nô tỳ hầu hạ người."
Bọn họ kéo tôi ngồi lên, dùng khăn ấm không quá nóng cũng không quá lạnh nhẹ nhàng lau lên da thịt khiến tôi vô cùng dễ chịu.
Nước ấm trong chậu lớn cũng khiến hạ thân ê ẩm chút dịu đi, tôi ngâm mình trong nước ấm… vậy là tôi và Trương Tử Ngôn có phải đã giải quyết hết những hiểu nhầm rồi phải không?
Lúc tôi bước ra ngoài thì Trương Tử Ngôn đang ngồi xem tài liệu trong thư phòng, nhìn thấy hắn tôi liền có chút ngại…
"Tử Ngôn, ta có chuyện muốn nói với ngài."
"Ta đã cho người mở khóa cho Tiểu Mãn rồi." - Trương Tử Ngôn đáp.
Tôi mỉm cười lại gần hắn, đúng là phu thê tương thông, tôi còn chưa nói hắn liền biết rõ tôi muốn nói gì.
"Tử Ngôn, ta đã là người của ngài rồi… có phải chúng ta nên tin tưởng lẫn nhau phải không?"
Tôi đã là nữ nhân của hắn, hắn cũng chính là phu quân của tôi… chúng ta nên buông bỏ hiểu nhầm không nên mà xây dựng hạnh phúc.
Trương Tử Ngôn kéo tôi lại, ngồi trên đùi hắn, toàn thân hắn ôm lấy từ phía sau tôi.
"Mỹ Nhi, đừng giả vờ nữa… đêm qua chính nàng dám bỏ thuốc ta…"
Tôi giật mình, thâm tâm có chút sợ hãi muốn rời khỏi Trương Tử Ngôn nhưng hắn ghì chặt tôi lại không cho tôi cử động.
"Muốn dùng thân đổi lấy tính nhiệm của ta sao, nàng nghĩ kế sách của nàng có thể qua mắt ta."
"Trương Tử Ngôn, nếu ngài nghĩ bổn công chúa ta hèn hạ như vậy thì sao không đuổi ta đi, hoặc cứ một nhát giết chết ta là xong."
Chính hắn dụ dỗ tôi trao thân, lại đổ cho tôi bỏ thuốc hắn.
"Giết nàng chính là đánh rắn động cỏ, để Triệu vương có cớ ép ta giao binh sĩ ư… còn đuổi nàng đi, để nàng chạy theo Tô Tử Khiêm kia thì Tướng phủ ta chẳng phải bị nàng làm mất sạch thể diện."
"Trương Tử Ngôn… ngài, ngài hiện tại đang lật bài với ta sao… thật sự tạo phản, thật sự muốn giết phụ hoàng ta."
Trương Tử Ngôn từ phía sau nói thật nhỏ vào tai tôi:"Đúng vậy, vậy nên nàng ngoan ngoãn ở lại nơi này làm đại phu nhân… không được phép bước ra ngoài nữa bước."
Trong lòng Trương Tử Ngôn đầy hận ý với tôi, vậy mà tôi lại ngu ngốc nghĩ sau chuyện đêm qua chúng tôi sẽ giải quyết hết hiểu nhầm nhau.
Hắn có chí hướng của hắn, không thể vì mỹ nhân mà lung lay.
"Buông ta ra…" - Tôi muốn vùng ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, tư thế này cũng không thích hợp để cãi nhau.
Hắn vẫn không chịu buông mà còn dùng sức kìm tôi lại.
"Thưa tướng quân, thuốc ngài dặn dò đã chuẩn bị xong." - Bên ngoài, một người hầu trong phủ bưng chén thuốc bước vào quỳ xuống nói.
Thuốc?
Hắn bị bệnh sao?
"Để đó và cút ra ngoài."
Hắn nhìn chén thuốc liền nói với tôi:"Muốn tự uống hay ta hầu nàng uống."
Tôi nhìn chén thuốc trong lòng có chút phức tạp?
"Yên tâm, ta đã nói thời điểm hiện tại sẽ không giết nàng."
"Trương Tử Ngôn, đây là thuốc gì?"
"Chỉ là tránh cho nàng mang thai… không phải thuốc độc."
Thì ra, hắn ta sợ tôi sinh ra con cho hắn.
Tôi mà thèm sinh con cho hắn.
Tôi nâng chén thuốc uống cạn không chừa lại giọt nào, không một chút chần chừ… dù thuốc có khó uống ra sao.
"Ngài đã hài lòng chưa, Trương tướng quân."
Hắn tức giận buông tôi ra, tôi liền muốn thoát khỏi vòng tay hắn nhưng bên ngoài nghe thấy giọng nói của Tô Hinh Dư tôi liền ngoan ngoãn ngồi yên, còn tựa vào lòng hắn.
"Phu quân, thiếp mang điểm tâm cho chàng." - Tô Hinh Dư vui vẻ cầm một dĩa bánh mang vào thư phòng của Trương Tử Ngôn.
Nàng ta nhìn thấy tôi đang ngồi trong lòng Trương Tử Ngôn thì làm rơi cả dĩa bánh xuống đất.
"Muội muội sao vụng về như vậy… vậy sao có thể hầu hạ được phu quân hài lòng được."
Tôi đưa tay mình nghịch ngợm trên bờ ngực hắn, gương mặt tôi nhoẻn cười nhìn về hướng Tô Hinh Dư:"Phu quân, đêm qua chàng mạnh mẽ như vậy, thiếp không thể đứng nổi nữa… có thể bế thiếp về gian phòng nghĩ ngơi không?"
Trương Tử Ngôn cũng không lật tẩy tôi, mặc cho tôi chiếm tiện nghi của hắn.
"Tiện nhân, những lời dung tục như vậy mà ngươi cũng dám nói ra… Phu quân, chàng có thể mặc kệ nàng ta sao.." - Tô Hinh Dư tức giận liền mắng.
"Tại chàng mà muội ấy mắng thiếp là tiện nhân… thiếp thật sự không xuông giường nổi mà."
Trương Tử Ngôn liền nhìn Tô Hinh Dư nói:"Xúc phạm bề trên, phạt nàng đến từ đường quỳ một canh giờ."
Tôi đưa tay ôm lấy cổ Trương Tử Ngôn, sau đó kéo hắn hơi cuối xuống hôn vào má hắn tán thưởng:"Công của chàng bế ta… nào… mau bế ta về gian phòng."
Hắn đứng lên, vậy mà thật sự muốn bế tôi về lại gian phòng.