Khi tôi tỉnh lại thì Tiểu Mãn đang ngồi bên cạnh, tôi muốn ngồi dậy để xem con bé có bị thương không nhưng trên vai tôi truyền xuống một cơn đau đớn. Tôi nhớ rồi, lúc tôi còn chưa kịp đặt con dao vào cổ uy hiếp hắn thì đã bị ai đó từ phía sau đánh ngất.
Tôi và hắn đã có một bức tường phòng bị lẫn nhau rất lớn, hiện tại hắn lại nghĩ tôi muốn bỏ trốn cùng Tô Tử Khiêm càng khiến khoảng cách của tôi và hắn càng lớn hơn.
Thấy Tiểu Mãn đang ngủ nên tôi cũng không muốn động, con bé còn có thể ngồi đây ngủ có lẽ đã không sao rồi. Kể từ khi tôi xuyên vào cái thân thể này, con bé là người luôn bên cạnh tôi nên từ lâu tôi đã xem Tiểu Mãn giống như cô em gái nhỏ, em gái thì tất nhiên là để yêu thương.
"Công chúa, người tỉnh rồi… sao lại không gọi nô tỳ." - Tiểu Mãn tỉnh giấc, đôi mắt luôn lo lắng cho tôi.
"Tiểu Mãn, muội còn đau không?"
Tiểu Mãn lắc đầu:"Không đau, nô tỳ chỉ bị đánh hơn mười trượng là đã được tướng quân tha cho để quay về hầu hạ công chúa."
Tôi gật đầu, xem ra lúc tôi ngất đi thì hắn cũng tha cho con bé… không sao là tốt, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Mãn, ta khát quá."
Đêm qua tôi vừa khóc vừa gào thét cầu xin Trương Tử Ngôn tha cho Tiểu Mãn nên lúc này đã cảm giác mất nước, môi tôi khô khốc như muốn nứt ra.
Tiểu Mãn nhanh chóng đứng lên đi lấy nước, theo từng bước đi của con bé tôi nghe tiếng leng keng leng keng.
Dưới chân của Tiểu Mãn đã bị xích lại, chỉ chừa một khoảng đủ để di chuyển, mỗi lần di chuyển liền phát ra tiếng động.
"Tiểu Mãn, dưới chân của muội là gì vậy?"
"Công chúa, nô tỳ không sao đâu… Tướng quân chỉ phạt nô tỳ vì không khuyên ngăn công chúa."
Thì ra đây là cách hắn ta buộc tôi phải ở lại Tướng phủ. Tôi dù sao cũng là thân phận công chúa Triệu quốc, hắn không động vào tôi liền ức hiếp thân cận của tôi.
"Chết tiệt." - Tôi gắng gượng bước xuống giường dù vai tôi còn rất đau.
Tôi ngồi xuống nhìn xích dưới chân của Tiểu Mãn, hai cổ chân đã đỏ ứng lên rồi… lại nói bị xích như vậy thì những kẻ ăn người ở trong Tướng phủ này còn xem Tiểu Mãn ra thể thống gì.
"Công chúa, nô tỳ không sao…"
"Muội ở yên ở đây, ta phải tìm Trương Tử Ngôn làm cho ra lẽ."
"Công chúa… đừng đi.. đừng vì nô tỳ mà tranh cãi với Tướng quân."
Tôi nhất định phải ép hắn mở khóa cho Tiểu Mãn.
Lúc tôi rời khỏi gian phòng thì trời cũng nhá nhem tối, người hầu trong phủ thấy tôi liền làm ngơ rời đi… đúng là nơi này chính là nhà của Trương Tử Ngôn và Tô Hinh Dư… ngay cả kẻ ăn người ở trong phủ cũng có thể xem thường tôi.
"Nói, tướng quân đang ở đâu?"
Tôi bẻ tay một tên thị vệ ép sát hắn vào tường khi hắn dám không đáp lời tôi hỏi.
"Đại phu nhân, tướng quân đang ở thư phòng, có lệnh cấm không ai được vào trong."
Tôi tức giận đạp cho hắn ta một cái thật đau rồi đi đến thư phòng.
"Đại phu nhân, Tướng quân có căn dặn không ai được phép vào." -Hai tên lính canh ngăn cản tôi.
Tôi liền nói:"Ta có việc gấp cần gặp Tướng quân, người không cho ta vào, lỡ có mệnh hệ gì liên quan đến an nguy quốc gia… ngươi có gánh nổi không?"
Hai tên lính canh nhìn nhau, sau đó một tên cản tôi lại, còn một tên liền chạy vào bên trong.
"Đại phu nhân, mời."
Tôi bước vào bên trong, nhìn thấy Trương Tử Ngôn đang ngồi một mình uống rượu… từng hũ rượu đã cạn lăn lóc dưới sàn, xem ra đã uống rất nhiều rồi.
Hắn đưa mắt nhìn tôi, sau đó rót ra một bát đặt về phía tôi nói:"Đến đây, uống cùng ta."
Tôi không biết uống rượu.
"Trương Tử Ngôn, ta có việc muốn thương lượng với ngài."
Trương Tử Ngôn nghe tôi nói, sau khi uống cạn một bầu rượu liền bật cười nhìn tôi đáp:"Không cho nàng đi, không cần thương lượng."
"Ta muốn ngài cởi xích cho Tiểu Mãn."
"Cởi xích cho Tiểu Mãn để nàng trốn đi ư… Triệu Mỹ Nhi ơi là Triệu Mỹ Nhi… tại sao nàng không ngoan ngoãn đợi ta làm xong đại nghiệp sẽ đến đón nàng, tại sao lại quay về để phản bội phu quân của nàng… tại sao lại bỏ trốn cùng Tô Tử Khiêm."
Trương Tử Ngôn vừa nói vừa đứng lên, từ phía sau ôm lấy tôi, gương mặt hắn ép sát bờ má:"Nàng còn dám hận ta… ta hận Triệu vương nhưng không nỡ hận nàng… vậy mà nàng còn dám hận ta."
Hơi thở của Trương Tử Ngôn phả vào gương mặt tôi, hơi cồn khiến tôi nóng cả người.
"Tử Ngôn, ta sẽ không trốn đi nữa… chỉ cần ngài cởi xích cho Tiểu Mãn." - Hô hấp của tôi có chút loạn, hắn gần tôi như vậy khiến tim tôi thật sự loạn nhịp.
Hắn xoay ngoài tôi lại, ánh mắt hắn nhìn tôi có chút gấp gút, có chút hoài nghi nhưng lại như một đứa trẻ mừng rỡ.
"Nàng không trốn nữa, có thật không?"
Tôi gật đầu.
"Nói dối… nàng giỏi nhất là giả vờ để lừa ta. Nàng dùng mọi cách để ta yêu nàng… nhưng rồi lại dùng mọi cách để rời xa ta."
Hai má tôi đỏ bừng, cổ họng nóng rang… thật sự quá khát.
Tôi nhìn lên bàn, thấy chén rượu nên vội với tay nhấc lên uống cạn.
Vị rượu có chút cay, chút đắng nhưng động lại là hương vị thơm ngon ngọt ngào.
Trương Tử Ngôn mở thêm một bầu rượu lớn, uống một hơi dài liền đặt xuống bàn…
Bên ngoài, tôi nhìn thấy Tô Hinh Dư cũng đang bước vào bên trong, vừa đúng lúc lắm.
"Tử Ngôn, chàng nói chàng yêu thiếp sao, thiếp có nghe nhầm không?"
Tôi đứng lên, kéo vạt áo của Trương Tử Ngôn lại gần gương mặt.
"Mỹ Nhi, ta yêu nàng nhưng…"
Hắn còn chưa kịp nói xong chữ nhưng thì tôi đã kéo hắn xuống một chút nữa, môi hắn liền chạm vào môi tôi.
Nhìn từ xa, chính là hắn chủ động cúi người để hôn tôi.
Trong lòng tôi cười đầy đắc ý…
Tô Hinh Dư nhìn thấy một cảnh như vậy liền khóc lóc bỏ chạy đi. Cô ta khôn ngoan rồi, càng làm loạn thì Trương Tử Ngôn càng chán ghét… nên bày ra đầy nét tủi thân.
"Triệu Mỹ Nhi… nàng lại lừa ta."
Trương Tử Ngôn nghe tiếng khóc của Tô Hinh Dư rời đi liền phát hiện bị tôi lợi dụng để chọc cô ta.
Lúc này, tôi đúng là tự mình hại mình thì đúng hơn… trái tim của tôi muốn văng ra khỏi lòng ngực rồi.