Tô Hinh Dư khóc hết nước mắt nhưng lệnh của Trương Tử Ngôn đã ban xuống, cô ta càng không ưng thuận thì càng trở nên đáng ghét hơn.
Tôi và Tiểu Mãn nhìn nhau nén cười.
"Vậy ta không làm phiền ngài nữa, ta về gian phòng nghỉ ngơi trước." - Tô Hinh Dư bị đuổi rồi, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt băng của hắn.
"Triệu Mỹ Nhi, xem ra nàng còn thủ đoạn hơn ta nghĩ." - Trương Tử Ngôn lạnh lùng nhìn tôi nói.
"Trương tướng quân, ngài quá khen rồi." - Tôi cũng khinh khỉnh đáp…
"Đạt được mục đích liền trở mặt." - Trương Tử Ngôn bước đến gần tôi.
Tôi không thoái lui, chẳng phải người đời thường nói… bản thân không ngượng đối phương sẽ ngượng sao.
Tôi hất mặt, khiến mặt đối mặt, ánh mắt chạm nhau.
Được rồi, tôi lại bị vẻ ngoài lạnh lùng đẹp trai này khiến đầu óc trống rỗng.
"Ngài… ngài… nói gì ta không hiểu."
Hắn ta biết bị tôi lợi dụng, cũng nguyện ý để tôi lợi dụng.
"Triệu Mỹ Nhi, nàng lấy lòng ta để muốn gặp hắn ta… vì hắn ta mà khóc đến thương tâm… không cần phải giả vờ nữa, ta chấp thuận cho nàng gặp hắn lần cuối."
Tôi đi gặp tên mặt gian đó làm gì?
Thì ra là ăn giấm, ghen tuông vô vị.
Quá oan ức, tôi cười rung người mà bọn họ nghĩ tôi khóc thương tâm.
"Trương tướng quân, ta đã nói là ta với hắn ta không có liên quan. Ngài không thấy hắn một chút nữa là lấy mạng ta sao?"
Tôi có điên mới đi gặp tên mặt gian đó, Trương Tử Ngôn mà tha mạng cho tôi mới lạ.
"Thì ta trái tim của nàng làm bằng sắt đá."- Trương Tử Ngôn bật cười, nụ cười của hắn khiến tôi chột dạ…
Tôi cảm giác như hắn ta rất căm ghét tôi, kiểu như cười mỉa mai.
Tôi cũng không có hứng thú với hắn, tôi không có niềm tin vào tình yêu… cũng như không có niềm tin vào thứ gọi là hôn nhân.
Tôi và Tiểu Mãn quay về gian phòng mới, trên đường đi tôi suy nghĩ về câu nói của Trương Tử Ngôn… liệu trái tim của tôi thật sự có phải là sắt đá hay không.
Tôi nhớ như in năm trung học… khi cùng bạn bè đến trung tâm thương mại đã nhìn thấy ba tôi và người đàn bà khác tình tứ bên nhau… sau đó, tôi cũng phát hiện mẹ tôi cũng đã có hạnh phúc mới.
Tôi tự hỏi vì sao họ không ly hôn, có phải vì tôi không?
Không đâu, vì danh vong… vì tiền tài… vì địa vị… họ quyết định theo đuổi cái hạnh phúc riêng mà không hề nghĩ đến cảm xúc của tôi.
Tôi mất niềm tin vào thứ gọi là tình yêu… mất niềm tin vào thứ gọi là hôn nhân.
"Công chúa, sao người thất thần vậy?".
Tiếng gọi của Tiểu Mãn kéo tôi về lại danh phận một cô công chúa…
Ông trời thật đối tốt với tôi, vậy mà cho tôi thoát khỏi cuộc sống giả tạo ấy.
"Ta không sao" - Tôi mỉm cười lắc đầu.
"Công chúa, giờ người đã làm người của Tướng phủ rồi… Trần Huân và người đã không còn liên quan, người đừng bận tâm đến hắn nữa."
Ngay cả Tiểu Mãn cũng nghĩ tôi vì Trần Huân mà buồn bã.
"Tiểu Mãn, muội đã quên việc ta ngã xuống hồ và mất hết kí ức, vậy nên tên Trần Huân đó trong ký ức của ta không nhớ hắn là ai cả."
Tiểu Mãn gật đầu:"Đúng rồi, sao nô tỳ lại quên mất… nhưng sao công chúa lại khóc vì hắn ta chứ."
"Ta không có khóc, ta cười đó."
Tiểu Mãn bịt miệng kinh ngạc…
Gian phòng mới đúng là rất thoải mái, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái vì từ mai sẽ không nhìn thấy Tô Hinh Dư ở Tướng phủ nữa, cảm giác thật tuyệt vời.
Sáng hôm sau đã có người đến gọi cửa… đúng là hào môn không một ngày được yên ổn.
Cứ ngỡ đuổi được Tô Hinh Dư sẽ được yên thân, ai ngờ cơn bão lớn lại ập đến.
"Đại phu nhân, Lão thái thái mời người đến nhà chính."
Lão thái thái là bà nội của Trương Tử Ngôn… Tiểu Mãn kể bà ta rất ưng ý Tô Hinh Dư… phen này chết toi rồi.
"Đợi ta thay y phục tươm tất, các người ra ngoài trước đi."
Bọn họ ra ngoài đợi…
"Công chúa, từ ngày người ngã hồ chưa đến thỉnh an lão thái thái, bà ấy trước kia cũng không ưng mắt người… lần này gọi đến dữ nhiều lành ít rồi."
Sao tôi có thể quên mất nhân vật này… thường đây chính là nhân vật ăn hại mà thích đày đọa nữ chính nhất nè.
"Không được, ngươi phải tìm Trương Tử Ngôn đến giúp ta."
"Công chúa… người từ khi nào có lòng tin với Tướng quân chứ, ngài ấy nổi tiếng hiếu thuận, dù muốn giúp cũng khó lòng. Huống hồ, sáng nay ngài ấy đã vào trong cung rồi."
Tôi biết có thể hắn không cứu tôi, nhưng hắn là sợi dây cuối cùng tôi có thể níu lấy, nhưng sợi dây kia cũng không còn rồi.
"Tiểu Mãn, muội đừng theo…" - Tôi nắm tay Tiểu Mãn đang thay y phục cho mình nói.
"Công chúa, không được… nô tỳ sống cùng sống, chết cùng chết với người." - Tiểu Mãn bật khóc.
Tôi ôm lấy Tiểu Mãn nói:"Cái gì mà chết cùng chết… ta dù sao cũng là công chúa, con gái của Hoàng thượng… lão bà bà đó cùng lắm trách phạt ta vài câu, ta sẽ không sao đâu."
Tiểu Mãn sợ cũng không thừa, tôi cũng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Dù gì một mình tôi làm, tôi chịu… kéo theo Tiểu Mãn chỉ khiến con bé chịu phạt.
"Công chúa…"
Tôi vỗ về Tiểu Mãn rồi bước ra khỏi gian phòng, theo người của Lão thái thái đi đến nhà chính.