Xuyên Thành Vú Em

Chương 20: Đêm đầu (2) / cuộc yêu ở quân doanh




Đêm khuya, hai cây nến bây giờ chỉ còn lại nửa cây, tiếng rên rỉ càng lúc càng cao mơ hồ vang ra ngoài doanh trướng.

Trong doanh trướng, âm thanh khóc rên nãy giờ của Cố Viễn đã bắt đầu khàn đặc, hai tay cào đầu giường muốn tẩu thoát, lời nói ra ngoài miệng không nhịn được mà xin tha, "Không được....... A...... Thật sự không được nữa...... Ư a......"

Cậu quỳ bò trên giường, thân thể trắng nõn chi chít vô số dấu yêu, cặp đào nhỏ bị người đàn ông bóp trong tay hằn rõ vài dấu vết ngón tay đan xen lẫn lộn, dấu tay không sâu bằng dấu răng bên cạnh, vừa thấy liền biết mới vừa bị người đàn ông cắn ra. Mà đầu sỏ gây tội còn đang bóp chặt cặp mông cậu, tàn nhẫn *** mạnh vào trong.

"Đi đâu?" Lận Kính Trầm duỗi tay ra, dù bận nhưng vẫn ung dung kéo người trở về, cười nhẹ hai tiếng, "Người vừa rồi quấn lấy ta không dứt là ai?"

Vốn dĩ hắn thương tiếc cho lần đầu tiên của Cố Viễn, sau khi kết thúc hiệp đầu hắn ngâm con *** mình trong động nước, nhẹ nhàng chôn đầu vào cổ Cố Viễn không ngừng hít hà mấy hơi, kiên nhẫn chờ cậu bình tĩnh lại sau đợt cao trào. Bé yêu trong lòng bị lạnh không nhịn được mà phát run, hắn cuối đầu hôn cậu một cái, chuẩn bị rút gậy th*t còn cắm trong *** ra.

Ai ngờ đây đều là lần đầu tiên của hai người, động tác rút ra cực kỳ trúc trắc, trong lúc rút ra ngoài hắn không cẩn thận đụng phải điểm mẫn cảm của Cố Viễn, cậu lập tức "ưm" một tiếng, giọng nói của bé yêu sau cao trào quyến rũ muốn chết, lỗ *** vô tình hút hắn hai cái, Lận Kính Trầm đã ăn chay nhiều năm nào chịu được động tác này, con *** vốn dĩ ngo ngoe rục rịch vừa mới bắn xong lập tức cứng lên trong nháy mắt, gậy th*t rút ra được một nửa, lại đột nhiên *** mạnh vào trong lại.

Lỗ *** sau cao trào vừa chặt vừa ấm, hai người lập tức thở hổn hển vài hơi.

Bây giờ Lận Kính Trầm vẫn còn lý trí, sợ mình tuỳ tiện đâm vào sẽ làm Cố Viễn bị thương, cắn răng thấp giọng dỗ, "Ngoan, để phu quân ra ngoài trước, nhìn xem lỗ *** có bị thương không."

Bây giờ Cố Viễn đã bị vòng xoáy tình dục chiếm mất lý trí, ánh mắt mị hoặc nhìn người đàn ông anh tuấn trên người mình, lỗ *** được lấp đầy sớm đã đắm chìm trong khoái cảm ập đến, bây giờ con *** thô nóng cương cứng kia đang cắm trong hoa tâm, Cố Viễn chỉ muốn nó nhúc nhích vài cái, ai dè cậu lại mơ màng nghe thấy người đàn ông nói muốn đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Cố Viễn chính là không muốn, bàn tay mềm mại nắm chặt lấy cánh tay của hắn, theo bản năng rầm rì nói: "Ha...... Đừng, đừng đi ra ngoài...... Còn muốn......"

...... Một lần muốn là tới bây giờ.

Cả người Cố Viễn bủn rủn, khắp người đều đỏ ửng sau cao trào, lỗ *** bị *** đến sưng đỏ. Cậu dẩu mông lên thật cao, điên cuồng lắc mông qua lại muốn thoát khỏi con *** hung hãn ở phía sau, không nghĩ tới động tác chu mông lên của cậu làm người đàn ông có thể thấy rõ ràng tình trạng của lỗ ***, động tác điên cuồng lắc mông lọt vào mắt của người đàn ông lại là quyến rũ không có gì sánh bằng.

Lận Kính Trầm cảm thấy mình sắp bị vật nhỏ vô tình dụ người này làm cho phát điên.

Rõ ràng con *** đang tàn nhẫn *** vào trong *** đối phương vừa sâu vừa mạnh, *** tới nỗi nước sốt phụt ra ngoài cửa động bắn tung toé, lỗ vú không nhịn được mà mà bắt đầu chảy sữa, hắn cảm thấy làm vậy còn chưa đủ, chỉ muốn *** con *** vào sâu thêm một chút, sâu thêm vài cm, tốt nhất là gộp hai cá thể riêng biệt lại thành một, vĩnh viễn không thể nào tách ra.

Nhưng Cố Viễn bị *** có hơi thảm.



Lận Kính Trầm đâm vào thêm mấy chục cái, giống như còn một chút lương tâm, hắn ôm người ngồi dậy hôn môi cậu, dưới thân nhanh chóng đâm vào rút ra, hắn vốn dĩ muốn chuẩn bị kết thúc hiệp hai, lại nghe thấy tiếng rên rỉ của Cố Viễn càng lúc càng cao, vậy nên hắn không nhịn được nổi lên ý xấu, cắn vành tai tinh xảo của cậu thiếu niên, cố ý nói: "Viễn Viễn rên nhỏ một chút, doanh trướng được làm bằng vải, không có cách âm, bên ngoài đều là binh lính tuần tra, nếu để bọn họ nghe thấy......"

—— Vậy không phải ai cũng biết mình chạy tới đây gặp Lận Kính Trầm, kết quả bị người trong quân đội nghe thấy mình bị *** chết sao!

Cố Viễn lập tức bị dọa sợ tỉnh táo không ít, lập tức cắn môi phòng ngừa tiếng rên rỉ của mình lại lọt ra ngoài, tên lưu manh kia đang ôm mình lại không hài lòng, thè lưỡi liếm lấy hàm răng đang cắn chặt môi của cậu, nói chuyện không có lý mà ra lệnh: "Không cho bọn họ nghe, nhưng phải cho ta nghe, ta thích nghe Viễn Viễn rên giường."

Cố Viễn bị yêu cầu vô lý làm cho khiếp sợ, "Này làm sao......"

Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhành xoa nắn bờ mông no đủ của cậu, giống như đang cổ vũ, một bên *** thiếu niên một bên ôn nhu nói: "Viễn Viễn làm được mà, hử? Nói nhỏ một chút, chỉ rên cho ta nghe, được không? Viễn Viễn rên thật dễ nghe."

"......" Cố Viễn bị hắn nói mà mặt đỏ bừng, do dự một chút, hai tay chủ động ôm lấy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, môi dán bên tai đối phương, vào cú *** mạnh vào của người đàn ông, khẽ nhếch môi, vừa kiềm nén lại vô cùng rõ ràng, nhỏ giọng rên rỉ bên tai đối phương.

Nghĩ đến việc tiếng rên rỉ kiềm nén của mình đều lọt vào tai đối phương, khuôn mặt Cố Viễn lại nóng thêm một chút, chôn đầu vào cần cổ mướt mồ hôi của người đàn ông, vẫn như cũ ôn nhu rên thành tiếng cho đối phương nghe.

Lận Kính Trầm bị tiếng rên của bé yêu kích thích cả người nóng rần lên, tay đang bóp eo Cố Viễn càng thêm dùng sức, gậy th*t giống như mô tơ điện tàn nhẫn *** vào rút ra bên trong lỗ *** Cố Viễn.

Bên ngoài gió thổi vù vù lạnh lẽo, khắp nơi hoang vu, hai người lại ở trong doanh trướng hưởng thụ cuộc yêu, tiếng rên rỉ run rẩy càng ngày càng cao, hai cơ thể thấm mồ hôi nóng ướt ôm chặt lấy nhau.

Cho đến khi phía đông đã bắt đầu le lói ánh sáng, Lận Kính Trầm bắn nùng tinh nóng rực vào chỗ sau nhất trong lỗ *** Cố Viễn, hai người mới hoàn toàn kết thúc cuộc yêu đêm nay.

Lận Kính Trầm hôn người yêu mệt mỏi đã ngủ, gọi người mang nước ấm vào, tự mình lau sạch cơ thể hai người. Vốn dĩ hắn nên nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn nhiều chuyện chờ hắn xử lý, nhưng khi hắn nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu thiếu niên, giống như mê muội không có điểm dừng, nhìn chằm chằm cậu hơn nửa canh giờ.

Chờ đến khi ngoài trời đã sáng hẳn, hắn mới đứng dậy khoác áo choàng, nhẹ chân đi ra ngoài.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Một lát sau, người đàn ông mang hơi thở lạnh lẽo bên ngoài tiến vào, trong tay cầm theo một lọ thuốc mình vừa lấy ở chỗ quân y. Trước tiên hắn hơ tay trước ngọn lửa cho thật nóng, rồi mới cởi quần áo, xốc màn giường lên chui vào.



......

Lúc Cố Viễn tỉnh lại, Lận Kính Trầm đã không còn ở đây.

Cậu xốc chăn lên nhìn mình, quần áo đã được thay sạch sẽ, chỉ là đồ có chút lớn, chắc là Lận Kính Trầm thay cho mình.

Tối hôm qua túng dục quá độ, bây giờ cả người cậu đau nhức giống như bị xe nghiền qua, giật mình 'ưm' vài tiếng...... Trên người đau như vậy, chắc lỗ *** còn thê thảm hơn nữa.

Cố Viễn cẩn thận cảm nhận, vậy mà lại không cảm thấy rất đau, chỉ là có chút trướng.

...... Chẳng lẽ thân thể này là thiên phú bẩm sinh?

Cậu đang nghĩ ngợi một chút, ánh mắt lơ đãng đảo qua mép giường, nơi đó có một bình thuốc.

Không chờ cậu hiểu bình thuốc đó dùng để làm gì đó, rèm cửa doanh trướng bị người từ bên ngoài xốc lên một chút, người tới hiển nhiên là sợ đánh thức cậu, hắn giống như lại sợ mình không hầu hạ chu toàn, đứng ở rèm cửa thấp giọng hỏi: "Vương phi, ngài dậy chưa?"

Cố Viễn vẫn chưa quen với xưng hô 'Vương phi' này, ngu người trong chốc lát mới phản ứng lại, 'ừ' một tiếng.

Giọng nói có chút khàn, vừa nghe liền biết hôm qua gọi giường hăng đến cỡ nào, vốn dĩ cậu định hỏi Lận Kính Trầm đâu, nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng lại không nói ra tiếng.

Hình như đối phương nhẹ nhàng thở ra, lập tức khom người tiến vào đặt trà nóng mà hắn chuẩn bị lên đầu giường, rồi nói: "Nô tài đi báo Vương gia liền."

Cố Viễn chột dạ trả lời.

Đối phương xoay người rời đi, Cố Viễn giãy giụa từ trên giường bò dậy, cả người đau nhức làm cậu không ngừng nhíu mày. Khó khăn ngồi dậy, bưng trà nóng vừa được đặt trên đầu giường lên húp một ngụm, rèm cửa liền bị người từ bên ngoài xốc lên.

Cố Viễn theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

—— người tối hôm qua vừa mới cùng cậu thân mật, giờ phút này cả người khoác lên bộ áo giáp, che đi ánh nắng lạnh lẽo mùa đông, soái khí ngời ngời bước về phía cậu.