Xuyên Thành Vú Em

Chương 2: Cậu là một người đàn ông, dùng chỗ nào để chảy nước dịch đây hả!




Cố Viễn xấu hổ muốn khóc.

Là một người đàn ông độc thân thẳng không thể thẳng hơn sinh ra từ trong bụng mẹ ở thế kỷ 21, cậu chưa từng gặp qua trường hợp này.

Cố Viễn theo bản năng muốn che chỗ đó lại, lại bị người đàn ông bắt lấy tay không thể nào động đậy, cậu chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương cầu xin: "Ngươi, ngươi đừng...... Đừng nhìn được không?"

"Không nhìn?" Người đàn ông nói giọng khàn đặc.

"Ừm," Cố Viễn nhỏ giọng nói: "Ừm, nhắm mắt lại...... Mà làm."

Người đàn ông không trả lời, sau một hồi lâu, hắn khẽ cười.

"Nhắm hai mắt lại làm hửm?" Hắn lặp lại lời Cố Viễn nói, cảm thấy cậu rất thú vị, ngón tay không ngừng ấn vào núm vú phấn nộn, thậm chí còn chầm chậm xoa nắn lỗ vú nho nhỏ, ấn chặt vào bịt kín dòng sữa trắng đục muốn chảy ra ngoài.

Đương nhiên, đôi mắt sắc bén anh tuấn kia cũng không hề nhắm lại.

Cố Viễn không biết hắn đây là có ý gì, nhưng núm vú nhỏ của cậu bị xoa bóp làm cậu có cảm giác cực kỳ quái lạ, ngón tay cậu bám chặt vào vách tường phía sau, cậu cắn chặt răng mới có thể nhịn xuống những cảm giác kỳ lạ đó, khoái cảm vọt lên tới cổ họng bật thành tiếng.

"Đừng, đừng đùa nữa...... Hưm, nhanh lên......" Không phải bú sữa mới có thể giải độc sao?

Lần này người đàn ông làm theo lời cậu nói.

Giây tiếp theo, Cố Viễn liền bị đùa bỡn trong hồ nước, hai núm vú mềm mại trước ngực lắc lư qua lại bỗng nhiên bị một khoang miệng cực nóng ngậm vào.

"A ——"

Cảm giác này rất kỳ quái, Cố Viễn nhịn không được mà rên rỉ.

Môi lưỡi người đàn ông cực kỳ nóng bỏng, chiếc lưỡi to thô ráp liếm lấy dòng sữa đang chảy ra ngoài, một đường liếm lên núm vú bị chơi đến chảy sữa, đầu lưỡi chạm đến núm vú cương cứng, hắn lập tức cong lưỡi linh hoạt cuốn lấy núm vú nho nhỏ kia đảo quanh, khẩy khẩy viên đá cứng trong miệng làm nó lắc lư trái phải. Miệng cũng không ngừng dùng sức bú mút núm vú không lớn cũng không nhỏ, giống như muốn ăn hết bầu vú kia vào miệng.

Dòng sữa ngọt thanh cuồn cuộn không ngừng chảy vào miệng hắn.

Hầu kết Lận Kính Trầm khẽ động đậy vài cái, nuốt hết dòng sữa chảy ra từ núm vú của thiếu niên vào trong bụng.

Ngọt quá......

Ánh mắt Lận Kính Trầm lập tức tối sầm, bàn tay to ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cậu thiếu niên dưới thân, khiến cho đối phương hơi ngửa ra sau, để núm vú tiến sâu vào miệng mình. Miệng hắn khẽ nhấp một cái, hút hết dòng sữa không ngừng chảy ra vào miệng.

Âm thanh 'chùn chụt' vang lên trong căn phòng yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.

Đây là...... Một người đàn ông xa lạ, đang bú sữa mình, phát ra âm thanh.



Cố Viễn bị âm thanh này làm cho mặt đỏ tai hồng, cậu cúi đầu muốn hỏi người đàn ông có thể nhỏ tiếng lại một chút được không, kết quả khi cúi đầu, cảnh tượng trước ngực hiện rõ mồn một trước mặt cậu.

...... Cậu bị một người đàn ông ôm vào ngực, nửa người trên trần trụi, mà người đàn ông đang vùi đầu vào trước ngực cậu, miệng ngậm lấy một bên bầu vú, mạnh mẽ liếm mút, thậm chí Cố Viễn có thể thấy được núm vú phấn nộn của mình như ẩn như hiện giữa hai hàm răng trắng tinh của hắn.

Bùm!!!

Cố Viễn cảm giác cả người mình bắt đầu nóng dần lên vì cảnh tượng này.

Chuyện xấu hổ nhất là, cậu cảm nhận được con chim mình đang ngóc đầu dậy, cậu sợ đối phương sẽ phát hiện ra điều khác thường của mình, vậy nên Cố Viễn liều mạng kẹp chặt lấy cánh mông, cứ như vậy, vòng eo không chịu nổi sức nặng mà hơi thụp xuống, thân trên thì ưỡn cao lên, nhìn qua giống như Cố Viễn đang chủ động dâng sữa lên cho đối phương tha hồ bú mút.

Lận Kính Trầm nhạy bén nhận ra điều đó.

Thái y không lừa hắn, dường như sữa đã có tác dụng với chất độc trong người rồi, hắn chỉ mới bú được một lúc, mà chất độc gặm cắn bên trong làm hắn thống khổ khôn nguôi trước đó bây giờ đã biến mất hơn phân nửa. Vì vậy, sau khi Lận Kính trầm nhìn thấy động tác của Cố Viễn xong, hắn phun núm vú đang ngậm trong miệng ra, ung dung liếm sạch dòng sữa màu trắng còn sót lại bên môi, khàn giọng hỏi: "Nhiệt tình đến vậy sao?"

Thiếu niên ngây thơ nhìn về phía Lận Kính Trầm.

Làn da cậu rất trắng, bị nước trong hồ hun nóng một chút đã nổi lên màu hồng nhạt, từ cổ đến bụng nhỏ, giống như quả đào mật đẫm nước.

Cậu giống như chưa phục hồi tinh thần lại, nghe Lận Kính Trầm nói vậy cũng không hiểu hắn đang nói gì, đôi mắt ướt đẫm nhìn chăm chú đối phương, đôi mắt và bờ môi đều phiếm hồng, rõ ràng là núm vú cậu đang được người đàn ông tuỳ ý thưởng thức, mà trên mặt cậu lại ngây thơ không hiểu chuyện.

Lận Kính Trầm cũng không phải là người tốt lành gì.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, vùi đầu ngậm lấy núm vú còn lại của đối phương, bắt chước động tác vừa rồi mà liếm mút.

Phòng ngủ cực rộng, nhất thời chỉ còn lại tiếng bú sữa chùn chụt từ phía người đàn ông.

Một lần nữa Cố Viễn không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, dưới háng cũng chảy ra một dòng nước dịch ấm áp, thấm ướt vải bông bên trong quần, cực kỳ khó chịu.

Cố Viễn nhíu mày bởi vì chất dịch phía dưới làm cậu khó chịu, đột nhiên cả người cậu cứng đờ, đại não bị tình dục xâm chiếm đột nhiên tỉnh táo hẳn...... Chảy ra, một dòng, nước dịch.

Cậu là một người đàn ông, dùng chỗ nào để chảy nước dịch đây hả!

Rõ ràng Lận Kính Trầm cảm giác được người trong ngực cứng đờ, hắn mút vào dòng sữa cuối cùng, phun đầu v* đã bị hắn gặm cắn đến đỏ bừng ra, khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"

Cố Viễn không biết nói như thế nào, cậu cũng không dám tùy tiện xin sự giúp đỡ từ người đàn ông trước mặt, chỉ có thể hoảng loạn xin tha: "...... Uống, Uống sữa cũng đã uống rồi, có thể để ta về phòng trước được không?"

Để cậu về phòng trước, xác định lúc nãy là chỗ nào chảy nước.

Dĩ nhiên Lận Kính Trầm không muốn thả người.

Nhưng sữa cũng đã uống rồi, chất độc trong người hắn tạm thời sẽ không phát tán, cũng không có lý do gì để giữ người lại. Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi không muốn ở đây tắm rửa rồi đi sao?"



Nước nóng, còn rất thoải mái, cậu chỉ mới vào hồ nước thôi, rõ ràng trong mắt cậu hiện lên sự yêu thích không nỡ đi.

Cố Viễn lập tức lắc đầu.

Cậu nào dám cởi sạch người trước mặt đối phương, chính bản thân cậu còn không biết bộ dạng dưới thân mình nhìn như thế nào, chỉ có thể khịt mũi, kiên trì nói: "...... Ta muốn về phòng."

Người đàn ông rũ mắt nhìn cậu một lát, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Người đâu."

Cửa lớn bị đẩy ra, người hầu chưa đến gần, chỉ đứng ở cửa hỏi: "Vương gia, ngài có gì phân phó ạ?"

"Lấy hai bộ quần áo của bổn vương tới đây."

"Tuân lệnh, Vương gia."

Rất nhanh, người hầu liền đem theo hai bộ màu đen tới, nghe theo lời Lận Kính Trầm mà để đồ lại rồi lui đi ra ngoài. Lận Kính Trầm nhìn Cố Viễn từ lúc có người vào liền rút vào ngực mình như con chim cút nhỏ, hắn cong khóe miệng, dùng một chút lực ôm người đi ra khỏi hồ nước nóng.

Trên người hắn trần như nhộng, Cố Viễn còn mặc một cái quần, nhưng mà cái quần lại là màu trắng, ngâm mình dưới nước nóng nửa ngày, cái gì cũng không che được nữa rồi, hai cánh mông nhỏ mượt mà của thiếu niên dán chặt vào chiếc quần ướt đẫm như ẩn như hiện.

Ánh mắt Lận Kính Trầm lập tức tối sầm, duỗi tay lấy bộ quần áo bên cạnh, khoác lên người thiếu niên.

Cố Viễn ngẩn người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

Lận Kính Trầm liếc cậu, giọng điệu ra vẻ nghiêm túc: "Tự mình mặc đi, chẳng lẽ còn muốn bổn vương hầu hạ ngươi thay quần áo sao?"

"Dạ dạ." Cố Viễn gật đầu, cúi đầu nhận lấy đai lưng...... Một, hai, ba, bộ quần áo này có ít nhất bốn lớp, Cố Viễn càng đếm càng không rõ, khỏi phải nói đến việc mặc vào.

Nhưng ánh mắt người đàn ông ở bên cạnh như có như không dừng trên người cậu.

Cố Viễn khẽ cắn môi, làm bộ như không có chuyện gì mặc áo vào giống như đang mặc chiếc áo bông dày ở Đông Bắc, sau đó không biết lấy từ đâu ra đai lưng vòng qua hông rồi dùng sức buột chặt lại thành một cái nơ hình con bướm, xong.

Lận Kính Trầm: "......"

Hắn thở dài trong lòng, vương gia được người khác hầu hạ từ nhỏ đến lớn, ma xui quỷ khiến vươn tay cởi bỏ đai lưng mà đối phương vừa tuỳ ý buộc vào, rồi mặc vào từng lớp cho cậu, từng lớp, từng lớp.

Cuối cùng hắn buột đai lưng cho cậu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Cố Viễn theo bản năng nói: "...... Cố Viễn."

"Bổn vương nhớ rồi." Lận Kính Trầm nói, sau đó lớn giọng gọi người bên ngoài, "Người đâu, dọn dẹp viện bên cạnh bổn vương, rồi dọn hành lý của Cố Công tử qua đó."

Hắn quay đầu lại, khẽ nhéo gương mặt thịt của thiếu niên một chút, thấp giọng nói: "Từ giờ trở đi, ngươi ở lại chỗ này của bổn vương."