Xuyên Thành Vú Em Của Bệnh Kiều Vương Gia

Chương 9




Vương quản gia lệnh cho nhóm nha hoàn mặc xiêm y hồng nhạt cúi đầu xếp thành hàng đi vào trong.

Lần này ông thấy người xuống nước sẽ là Cố Viễn, ông đã thấy nhiều nên cũng không lấy làm lạ, bình thản phân phó nhóm nha hoàn sắp xếp đồ đạc đâu ra đó, rồi để bọn họ lui ra ngoài.

Bây giờ Cố Viễn đang đứng bên cạnh ao, so với lần trước thì thoải mái hơn nhiều.

Đám người lui ra ngoài, cậu tò mò nhìn thử—— Trên khay quả nhiên vẫn là quần áo của Lận Kính Trầm.

Mắt nhìn của lão quản gia vương phủ này không được rồi, còn không bằng quản gia ở kiếp trước của cậu.

Cố Viễn không vui bĩu môi, quay đầu nhìn Lận Kính Trầm —— không biết có phải là do cậu bị hoa mắt hay không, mà cậu cảm thấy đáy mắt Lận Kính Trầm xẹt qua ý cười.

?

Coi bộ ăn uống no nê rồi tâm trạng tốt quá ha.

Cố Viễn chửi thầm, mắt to nhìn chằm chằm đối phương, chờ đối phương biết ý giống như lần trước mà chủ động rời khỏi đây, kết quả Lận Kính Trầm cùng cậu nhìn nhau hai giây, hai chân lui về sau vài bước, từ từ ngồi lại giường.

Cố Viễn:?

Cậu nhanh chóng nói: "Ta muốn tắm!"

"Ừ," Người đàn ông ung dung, "Tắm đi." Không hề có ý định đứng dậy.

Cố Viễn trừng mắt, "Ngươi không đi ra sao?"

Lận Kính Trầm làm như không thấy ánh mắt tức giận đang nhìn mình, thậm chí hắn còn nhàn nhã nhích lại gần mép giường, nói: "Đây là phòng ngủ của bổn vương, bây giờ là nửa đêm, Viễn Viễn muốn bổn vương đi đâu?"

Cố Viễn nghẹn lời.

Đi đâu cũng được! Đừng ở đây nhìn cậu tắm rửa là được!

Không chờ cậu nghĩ đại một nơi nào đó để đuổi người đàn ông đi, giọng nói của Lận Kính Trầm lại vang lên, "Vốn dĩ hai chúng ta đều là đàn ông, đàn ông tắm bên ngoài là chuyện hết sức bình thường, sao Viễn Viễn đi tắm lại sợ sự có mặt của bổn vương? Hay là Viễn Viễn có chuyện gì không thể để bổn vương biết sao?"

Cố Viễn hoảng hốt.



Người này cũng thông minh quá rồi đó.

Cậu sợ mình mà nói thêm gì đó thể nào cũng giấu đầu lòi đuôi, đành phải pha trò nói: "...... Sao có thể, đều là đàn ông, ta có thứ gì mà ngươi không có sao? Ha ha, không sợ nhìn, ta chỉ là hơi...... xấu hổ, ha ha."

Cậu nói xong, quả nhiên người đàn ông vừa lòng nhướng mày, thong thả chờ cậu xuống nước.

"......" Cố Viễn cắn chặt răng, trong lòng thầm nhủ cùng lắm thì cẩn thận một chút, vừa muốn cởi chăn đang quấn chặt mình ra để xuống nước, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông từ phía bên kia lên tiếng: "Ngoài bể tắm có một cái màn mỏng, Nếu Viễn Viễn thật sự...... Xấu hổ, có thể kéo tấm màn xuống làm màn che."

Có màn mỏng?

Cố Viễn nghe vậy lập tức ngửa đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy phía trên hồ nước có một vòng không biết làm bằng chất liệu gì, bên trong có một chồng màn sa màu trắng.

Thật tốt quá!

Cố Viễn như được đại xá, lập tức kéo màn xa xuống, màn vừa buông xuống lập tức bao quanh hồ nước.

Cố Viễn từ bên trong nhìn ra bên ngoài, cơ hồ không nhìn thấy Lận Kính Trầm.

Màn này ô kê la quá nhỉ!

Cố Viễn vừa lòng, lập tức cởi chăn bông trên người mình ra, chăn bông theo cơ thể cậu rơi xuống bên cạnh hồ.

Không ngờ rằng, ở bên ngoài chiếc màn sa này, Lận Kính Trầm ngồi trên mép giường nhìn thấy rõ ràng từng động tác của cậu, không sót một thứ gì.

Màn sa này là Vương quản gia tự ý lắp đặt, khi bị hắn phát hiện rồi chất vấn, ông vừa rưng rưng nước mắt vừa nói "Vương gia quá mức thanh tâm quả dục, sau này khó mà dùng đến thứ này, nô tài cũng là vì suy nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường của Vương gia nên mới làm vậy, thứ này tình thú lắm đó......", Lận Kính Trầm bị tiếng khóc của lão vương gia làm cho đau cả đầu, dù sao thứ này đặt ở đây cũng không ảnh hưởng gì, hắn khỏi mất công kêu người tháo xuống.

Ai mà ngờ đâu, giờ phút này, thứ đồ này lại có tác dụng.

Lận Kính Trầm im lặng thay đổi tư thế ngồi, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn về phía tình hình bên trong màn sa đang lay động.


Bên trong màn sa, Cố Viễn không biết mình đang bị người khác rình coi, cậu cởi chăn ra, tấm chăn này được may bằng vải dệt tốt nhất cả nước, theo làn da của thiếu niên trượt xuống ai ngờ chất vải này nhìn vào có vài phần thô ráp —— cũng bởi vì làn da của cậu cực kỳ bóng loáng, vừa trắng vừa mềm mịn, dưới ánh đèn chiếu vào lung linh không thôi.

Khi tấm chăn rơi xuống, lộ ra cơ thể phấn nộn trắng nõn bên trong, cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc quần nhỏ để che đi bộ phận riêng tư đã bị người đàn ông làm dơ.

Thiếu niên không hề cảnh giác một chút nào, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, cậu không phòng bị mà cởi ra chiếc quần nhỏ cuối cùng, hoàn toàn trần trụi.



Lận Kính Trầm nhìn côn th*t phấn nộn của thiếu niên, ánh mắt không nhịn được mà tối sầm.

Cố Viễn không hề phát hiện, thậm chí đưa lưng đi về phía bậc thang bên cạnh, khom lưng thử thử nhiệt độ của nước——Mông cậu vừa lúc đối diện với Lận Kính Trầm, hắn chỉ thấy hai cánh mông trắng nõn hơi chu lên, yết hầu Lận Kính Trầm siết chắt, ánh mắt dời xuống, giả bộ vô tình đảo mắt qua nơi riêng tư của Cố Viễn, sau đó bị một sức mạnh nào đó không dời mắt đi được.

Chỉ thấy giữa hai chân mềm mại của cậu thiếu niên, thứ kẹp ở giữa không phải là tinh hoàn nên có ở người đàn ông, mà là...... Một cái khe nhỏ nõn nà!

Mặc dù hắn là Lận Kính Trầm, nhưng cũng không khỏi ngu người một chút.

Giây tiếp theo, dục hỏa hắn che đậy mấy lâu này như cuồng phong bão táp nổi lên, so với chất độc khi nó phát tán trong người còn làm hắn khó nhịn hơn.

Hắn đứng lên, không nói một lời đi về phía màn sa. Người tập qua khinh công bước đi vốn dĩ nhẹ nhàng không tiếng động, cho đến khi hắn đi đến bên cạnh ao, cách người trong hồ chỉ còn nửa bước chân, cả người thiếu niên trần trụi đang ngâm mình trong hồ vẫn chưa phát hiện ra điều gì, cậu vui mừng vừa hát vừa tắm sạch mồ hôi trên người.

Lận Kính Trầm đứng bên cạnh hồ, chỉ cách một tấm màn sa trong suốt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người bên trong.

Cố Viễn không hề phát hiện, chỉ là năng lực cảm nhận được nguy hiểm gần kề của động vật nhỏ làm cậu cảm thấy có gì đó không đúng, cậu quay đầu nhìn nhìn, vẫn không nhìn thấy thứ gì bên ngoài tấm màn sa, cậu yên tâm, nghĩ một hồi, sau đó bơi tới vách tường đối diện, dựa vào tường tiếp tục rửa mặt.

Cứ như vậy, mọi động tác của Cố Viễn, xuất hiện cực kỳ rõ ràng dưới tầm mắt Lận Kính Trầm.

Hắn yên tĩnh đứng bên ngoài tấm màn sa, thấy ngón tay trắng nõn của thiếu niên vớt nước trong hồ, cậu nghiêng đầu xối lên dấu hôn trên cổ, giọt nước dọc theo chiếc cổ thon dài trượt xuống thành một đường, đi qua đường cong xinh đẹp của xương quai xanh, sau đó lướt qua dấu răng trên núm vú sưng đỏ, chảy xuống thịt bụng đáng yêu...... Rồi tiến vào khu vực thần bí ẩn giữa hai chân.

...... Có lẽ giọt nước kia vừa mới lướt qua dấu hôn của hắn, giờ phút này đang dừng lại ở một nơi xinh đẹp phía dưới của cậu thiếu niên...... Đó chính là lỗ bướm.

Nghĩ đến đây, hô hấp của Lận Kính Trầm trở nên nặng nề.

Giây tiếp theo, người đang làm hắn vô cùng tức giận kia, lại ngồi ở bên trong hướng về phía hắn dạng hai chân ra, chắc là muốn rửa sạch nơi đó...... Ánh mắt Lận Kính Trầm hơi tối lại, hai mắt hắn gắt gao nhìn vào giữa hai chân cậu.

Chỉ thấy khu vực đó vừa phấn nộn vừa trắng nõn, hai mép thịt no đủ mượt mà, giống như bánh màn thầu thơm ngào ngạt, hai mép thịt che đi lỗ nhỏ non mịn bên trong. Ngón tay của cậu đưa xuống tắm rửa chỗ đó, chỉ là ngón tay kia xoa hơi mạnh bạo làm hai mép thịt lật sang hai bên, ngón giữa nhân cơ hội len vào xoa xung quanh cái lỗ, thậm chí Lận Kính Trầm còn có thể thấy được lỗ nhỏ non mềm bên trong.

Có là thần tiên cũng không tài nào nhịn được.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Lận Kính Trầm hít một hơi thật sâu, hai tay hắn nắm lấy tấm màn sa, "roẹt" một tiếng, trực tiếp xé thành hai nửa.

!

Cố Viễn còn đang phiền lòng bực mình tắm rửa khu vực vừa mới xuất hiện trên người cậu cho có lệ, thì bên tai đột nhiên nghe được một tiếng 'roẹt' rất lớn. Cậu hoảng sợ ngẩng đầu, liền thấy màn sa đã bị người từ bên ngoài xé ra thành hai bên, mà đầu sỏ gây tội đang đứng cách mình hai bước chân, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cậu.