"Cái gì?" Cố Viễn bừng tỉnh, quay đầu nhìn hắn, "Vì sao đột nhiên muốn đi đánh giặc?"
Người đàn ông đột nhiên bị cậu đẩy ra, theo bản năng nhíu mày một chút, cúi đầu muốn hôn cậu tiếp, Cố Viễn không chịu, quay mặt đi, nói: "Nói rõ ràng trước đi."
Lận Kính Trầm bất đắc dĩ, không nỡ làm mạnh tay với cậu, đành phải trừng phạt mà đuổi theo cắn mạnh lên bờ môi cậu, sau đó nói: "Vốn dĩ ta chính là võ tướng, dẫn binh đi đánh giặc là chuyện thường tình, Viễn Viễn không biết sao?"
Phải vậy không?
Dù sao Cố Viễn cũng là người hiện đại, nghe thấy loại chuyện như dẫn binh đi đánh giặc sẽ không nhịn được mà sợ hãi, nhưng giọng điệu Lận Kính Trầm thật nhẹ nhàng, giống như đây là chuyện đơn giản bình thường không có gì lạ, Cố Viễn có chút thả lỏng, cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Chừng nào ngươi đi?"
Lận Kính Trầm nói: "Ba ngày sau."
"Nhanh vậy sao?" Cố Viễn giống như một ông cụ non nhíu mày, "Vậy chừng nào ngươi về?"
"Sao vậy?" Lận Kính Trầm nhướng mày, "Viễn Viễn nhớ ta hả?"
"Còn lâu nhá!" Cố Viễn theo bản năng xù lông, thấy khuôn mặt Lận Kính Trầm tỏ vẻ không tin, cậu lập tức ấp a ấp úng viện cớ, "Ta chỉ muốn, ngươi về sớm một chút, để ta sớm làm cho xong chuyện......" Cậu nói đến này, đột nhiên nhớ tới, "A đúng rồi, nếu mà lên chiến trường thì độc trong người ngươi phải làm sao bây giờ?"
Đôi mắt cậu lập tức lấp lánh, hưng phấn lên hẳn: "Có phải ta sẽ đi cùng ngươi không?"
Như vậy lúc nào Lận Kính Trầm cũng sẽ nằm trong tầm mắt cậu, hắn có nguy hiểm gì cậu sẽ là người biết đầu tiên!
"Không được," Buồn thay Lận Kính Trầm dứt khoát từ chối, "Chiến trường nguy hiểm, ngươi không thể đi, chất độc của ta trong khoảng thời gian vừa qua đã tốt hơn rất nhiều, không cần phải mỗi ngày uống sữa mới có thể giảm cơn đau, ngươi yên tâm ở nhà đi, chờ ta quay về."
Cố Viễn bất mãn, nghiêm túc nói: "Nhưng mà ta muốn đi cùng ngươi."
Hai mắt thiếu niên sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía hắn hoàn toàn là sự ỷ lại cùng lo lắng.
Lận Kính Trầm không nhịn được, cúi đầu hôn cậu một cái, dỗ dành: "Viễn Viễn ngoan."
"Được thôi......" Nghĩ đến chuyện ba ngày sau đối phương sẽ lên đường, ngày về thì chưa biết, Cố Viễn liền ủ rũ, người còn chưa đi cậu đã bắt đầu thấy nhớ.
Cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Lận Kính Trầm, nhìn về phía ánh mắt tràn đầy ôn nhu của hắn khi nhìn cậu, nghĩ một chút, cậu cắn môi lắc mông, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông chủ động mở chân ra, hai đôi mắt sáng lấp lánh hoà cùng với khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: "Đi rồi thì không ăn được, ngươi có muốn ăn lỗ *** nhiều thêm một chút không?"
Hồn nhiên lại dâm đãng, giống như yêu quái hút tinh khí.
Trong lòng Lận Kính Trầm lập tức mãn nguyện, hắn quỳ một gối nhìn thiếu niên chủ động mở hai chân ra, cong môi khàn giọng nói: "Đương nhiên, cảm ơn vì đã có lòng."
Giọng người nói dần dần biết mất, thay vào đó là tiếng nước nhóp nhép cùng âm thanh rên rỉ vang lên trong phòng một lần nữa.
**
Ba ngày tiếp theo, Cố Viễn trở nên vô cùng dính người, không chỉ có buổi tối cậu chủ động ở lại phòng ngủ Lận Kính Trầm, thậm chí còn tự nguyện phối hợp chơi các loại play đa dạng với Lận Kính Trầm, đôi khi ở trên giường, cậu sẽ chủ động vạch *** mình ra mời người đàn ông nhấm nháp.
Ba ngày nay, lỗ *** Cố Viễn hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, hoặc là bị ngón tay thon dài của người đàn ông xoa bóp, hay là bị môi lưỡi của hắn hung hăng liếm mút, có khi lỗ *** sẽ bị côn th*t đâm ở bên ngoài đến nước sốt văng đầm đìa.
Đúng giờ Vương quản gia sẽ đưa cơm tới cửa, Cố Viễn thường xuyên bị người đàn ông ôm vào lòng, lỗ *** kẹp chặt con *** của người đàn ông, sau đó người đàn ông sẽ ôm cậu ngồi lại trên đùi, đút cậu ăn từng miếng, có khi đút được đến giữa chừng, hắn sẽ nâng cậu ngồi lên bàn, trần trụi banh hai chân trở thành bữa ăn ngon của người đàn ông.
Thậm chí có một lần, Lận Kính Trầm muốn ôm cậu đi tiểu, bị Cố Viễn đỏ mặt thề sống chết ngăn cản.
Lận Kính Trầm đáng tiếc nói, "Viễn Viễn còn xấu hổ với ta sao, vậy thôi, để lần sau."
Lần sau cái quần què!
Cố Viễn trừng hắn, "Đừng có mơ!"
Lận Kính Trầm không nói lời nào chỉ cười, ôm cậu trở về giường, tiếp tục lăn lộn.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái liền tới ngày Lận Kính Trầm xuất binh ra chiến trường.
Lúc Cố Viễn tỉnh dậy buổi sáng, tia nắng ban mai nhỏ bé đã chiếu rọi bên ngoài, khoảng trống bên cạnh giường đã không còn độ ấm.
Lận Kính Trầm đã rời giường từ rất lâu rồi.
Cậu ngẩn ra, vội vàng rời giường, thay quần áo xong, đẩy cửa phòng xông ra ngoài.
Vương quản gia đang canh ở cửa, hốc mắt ông có chút hồng hồng, thấy cậu đi ra, đôi mắt chợt sáng ngời, cả người lảo đảo xông tới, nói thẳng: "Ai da chủ tử nhỏ của ta ơi, cuối cùng ngài cũng dậy rồi! Ngài còn không tỉnh dậy, Vương gia sẽ đi mất!"
Cố Viễn cũng không quay đầu lại mà chạy ra bên ngoài, "Người đâu? Sao ngươi không gọi ta dậy?"
"Vương gia không cho nô tài gọi ngài dậy! Sợ ngài dậy sớm sẽ không thoải mái!" Vương quản gia đi theo sau cậu, chỉ đường, "Vương gia đang ở tiền viện sắp xếp binh lính! Sắp đến giờ xuất phát rồi!"
Cố Viễn nghe vậy, cắn răng nhanh chân chạy đi, Vương quản gia ở đằng sau cậu đã không còn thấy tăm hơi.
Lận Kính Trầm......
Tiền viện.
Lận Kính Trầm sắp xếp xong binh lính, phó tướng bên cạnh tiến lên, chắp tay nói: "Vương gia, tới giờ rồi."
"Ừ." Lận Kính Trầm gật đầu, xoay người hai mắt nhìn về phía hậu viện một hồi, xoay người, "Khởi binh, xuất phát!"
"Tuân lệnh!"
Bên ngoài phủ chỉ có vài vị tướng binh cùng nhau xuất chiến trận này, đội quân lớn đang chờ ở ngoài thành, Lận Kính Trầm mặc một bộ áo giáp sắt, tóc đen được búi cao, đứng yên bất động mặc cho gió mạnh thổi tới.
Mọi người nghe lệnh, đang chuẩn bị xuất phát, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo "Lận Kính Trầm!"
Trong nháy mắt bước chân ra cửa của Lận Kính Trầm cứng lại, hắn quay đầu nhìn lại.
Là Cố Viễn, cậu mặc một bộ y phục đỏ trắng đan xen, đang từ bên trong hậu viện chạy nhanh hướng về phía hắn trên con đường nhỏ.
Tướng quân mặc một bộ áo giáp lạnh băng hướng về phía cậu giang rộng hai tay, làm trò trước mặt mọi người, ôm chặt cậu thiếu niên nhào vào lòng mình, bọn họ nghênh đón cơn gió lạnh thổi tới, ôm chầm nhau lấy nhau.
Hai tay hắn ôm chặt Cố Viễn đến phát đau, nhưng giờ phút này cậu không rảnh để bận tâm, cậu thở hổn hển dựa vào lòng ngực nóng bỏng của Lận Kính Trầm sau khi chạy như điên đến gặp hắn, rồi nói: "Lận Kính Trầm, bình an trở về, ta ở nhà chờ ngươi."
Hai tay Lận Kính Trầm nắm thật chặt, "Khi ta trở về ngươi sẽ làm vương phi của ta sao?"
Cố Viễn nghĩ nghĩ, "Trở về ta sẽ nói cho ngươi biết."