Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Chương 2: Chương 2






Cụ thể tình tiết, cô đã không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ trong quyển mẹ kế này, Lâm Bạch Lộ làm mẹ kế quả thực là điển hình trong các bà mẹ kế.



Con riêng Mạc Hạc Minh rất thích Lâm Bạch Lộ.



Vì để trở thành một người mẹ kế lương thiện, không ngừng xoát hảo cảm của các nhân vật trong tiểu thuyết.



Mà người vợ mất sớm của Mạc Lệ Phong trở thành hình ảnh đối lập của Lâm Bạch Lộ.



Mỗi lần nhắc tới Lâm Bạch Lộ đối với Mạc Hạc Minh tốt bao nhiêu, sẽ đem vợ trước đã mất được nhiều năm ra để so sánh!

Giang Tiểu Mãn chính là vợ trước đoản mệnh kia!

“Trời muốn diệt mình mà!” Giang Tiểu Mãn nằm ở trên giường, nước mắt không ngừng chảy.



Biệt thự năm nay cô mới mua, còn chưa ở được nửa tháng!



Còn có nhà trẻ quốc tế mà cô chuẩn bị, còn chưa chính thức khai giảng!

Quan trọng nhất là, trong tiểu thuyết rõ ràng viết qua, vợ trước chết trong lần xô xát với em chồng, bị xẻng gõ vỡ đầu, cứu chữa không kịp, đi đời nhà ma.




“Mẹ ơi.



” Bên tai truyền đến một giọng nói nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua.



Giang Tiểu Mãn khó khăn giật giật đầu, nhìn thấy đứa bé bẩn thỉu ngồi xổm trong góc! càng muốn khóc.



Cô hành nghề dạy trẻ mười mấy năm, không thể chịu nổi khi trông thấy trẻ con bẩn thỉu.




Nếu như không phải đầu khó chịu, bệnh nghề nghiệp của Giang Tiểu Mãn cũng sắp tái phát, muốn mang theo đứa bé này đi rửa mặt sạch sẽ.



“Ừ.



" Giang Tiểu Mãn lên tiếng.



Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đứa bé bẩn thỉu này chính là tấm thẻ mẹ kế tốt của nữ chủ, Mạc Hạc Minh.




“Mẹ ơi!" Đứa trẻ cười hì hì bò tới, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mũi cọ Giang Tiểu Mãn.



Giang Tiểu Mãn:!


“Con dâu à?” Mạc Tam Dạng ở cửa cũng thấy động tĩnh, trong lòng buông lỏng.



Không có người chết là tốt rồi!

Đang muốn nói lời dịu dàng với Giang Tiểu Mãn, bảo Giang Tiểu Mãn đừng so đo với hai mẹ con kia.



Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi ở nhà nghe thấy động tĩnh liền vọt tới.



“Chưa chết chứ? Chưa chết còn giả bộ lâu như vậy!" Mạc Trần thị hắng giọng, đâu còn dáng vẻ sợ cành cong như vừa rồi?