Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam Chủ

Chương 5: Hỏa huỳnh trùng




Từ lão quái vội khuyên Sở Tùy Chi:

- Đã đến lúc này rồi, ngươi ngàn vạn lần phải nhịn xuống!

Sở Tùy Chi cười lạnh:

- Trước giờ Sở Tùy Chi ta chưa từng nhẫn nhịn, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn hai người này ở trước mặt ta cấu kết làm bậy?

Từ lão quái nghẹn lời, đột nhiên nhớ tới một chuyện:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên vừa rồi tiểu tử Ninh Trục kia đã nói gì với ngươi sao? Hắn nói lúc hắn bị phế một chân, thì vị hôn thê đã từ bỏ hắn, này liền chứng minh Lệ Diên không thích tiểu tử này! Nàng còn từ hôn hắn, ngươi cần gì phải lo lắng hai người bọn họ có quan hệ hay không?

Sở Tùy Chi:

- …

Đúng vậy! Sao hắn không nghĩ tới chuyện này?

Tuy hắn bị Lệ Diên từ hôn, nhưng tiểu bạch kiểm này cũng bị từ hôn a!

Loại cảm giác này như bị ác nhân đánh một cái tát, lúc ấy sẽ cảm thấy rất ủy khuất, nhưng lại biết ác nhân này còn đánh người khác một cái tát, còn đạp một người khác một chân, lúc này một chút ủy khuất liền tan thành mây khói, thậm chí nội tâm còn được cân bằng!

Sở Tùy Chi nhớ lại chuyện Ninh Trục bị Lệ Diên từ hôn, đặc biệt là thảm cảnh mà Ninh Trục trải qua, lăn qua lộn lại mà cân nhắc, trong lòng càng nghĩ càng vui vẻ...

Thì ra tiểu tử này cũng không được Lệ Diên yêu thích, thậm chí độ thảm so với hắn cũng không phân cao thấp!

Không thể không nói, hắn được an ủi rồi.

Sở Tùy Chi bắt đầu bình tỉnh lại:

- Ngươi nói rất đúng, ta nên bình tĩnh lại.

Chỉ là hắn lại nghĩ đến, hiện tại dù là tình huống như thế nào, hai người này ướt thân đỏ mặt vẫn là sự thật, hắn tuyệt đối không để hai người này có cơ hội tro tàn lại cháy!

Lúc này Lệ Diên hoàn toàn không biết tâm tư của Sở Tùy Chi, nàng nhìn Ninh Trục đỏ bừng vành tai, muốn nói gì đó lại hắt xì một hơi.

Xem ra hàn khí nhập thể, nàng bị cảm lạnh.

Ninh Trục không quay đầu lại:

- Ngươi...y phục làm sao?

Lệ Diên sờ sờ mũi:

- Đã sớm làm...

Ninh Trục thở nhẹ một hơi, rồi mới quay đầu lại.

Có lẽ vì cùng nhau trải qua sinh tử, tuy không khí giữa hai người có chút xấu hổ nhưng cũng không cứng đờ.

Nhìn nàng bị lạnh sắc mặt tái nhợt, hắn do dự nói:

- Nơi này nước sông hàng năm trầm ngầm, hàn khí không thể dùng nội lực là có thể xua tan, nội lực của ta thuộc tính thiên dương, đối phó loại hàn khí này rất dễ dàng...

Ý ngoài lời chính là, hắn có thể giúp nàng xua tan hàn khí.

Như thế nào xua tan? Tay đối tay!

Lệ Diên có chút do dự, hiện tại nàng thật sự lạnh, nội lực của Ninh Trục ở trước mặt nàng chính là lò lửa lớn, nàng muốn sưởi ấm, nhưng nghĩ lại hiện tại nàng cùng nam chủ đang ở thời kỳ ghen ghét, tay này có nên với qua?

Ninh Trục thấy nàng do dự, nhấp môi đi tới.

Tuy hai người vì chuyện trước kia mà khúc mắc trong lòng, nhưng Ninh Trục cũng không phải loại tiểu nhân trơ mắt nhìn nữ nhân chịu khổ, hắn là nam chủ, trước nay trực lai trực vãng, biết khi nào nên mang thù khi nào nên buông.

( Yul: " trực lai trực vãng" nghĩa là ngay thẳng, chính trực, không nham hiểm thủ đoạn.)

Hiện giờ trong hầm ngầm cũng chỉ có hai người bọn họ, nếu lại giận dỗi chính mình cũng không qua được.

Ngay lúc đầu ngón tay vừa muốn chạm nhau, “Oanh” một tiếng, rơm rạ bên cạnh đột nhiên nổi lửa, còn sợ hai người nhìn không thấy, quyến rũ mà quơ quơ.

Lệ Diên:

- ?

Ninh Trục:

- …

Từ lão quái:

- … Ngươi làm gì?

Sở Tùy Chi thu hồi ngón tay, cười lạnh:

- Đừng cho là ta không nhìn ra, tiểu tử này muốn chiếm tiện nghi, tưởng ở trước mặt ta mà thông đồng, nằm mơ!

- …

Lệ Diên theo bản năng lui về phía sau một bước, nàng quay đầu nhìn lại, thì ra là hỏa huỳnh trùng đậu trên rơm rạ, bậc lửa cỏ khô.

Nàng thuận thế nói:

- Ta tự sưởi ấm là được...

Ninh Trục nắm tay thành quyền:

- Ừ. Ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, ta đi điều tra chung quanh.

Thấy bóng dáng Ninh Trục biến mất ở chỗ ngoặt, Lệ Diên thở nhẹ một hơi, nàng chạy đến gần rơm rạ, thấy bụng hỏa huỳnh trùng lóe đỏ đậm, hình như mệt mỏi nằm liệt xuống, hơi hơi rung động cánh.

May là Sở Tùy Chi biết loại hỏa huỳnh trùng này, hai thế giới ở nơi này cũng có chút tương đồng.

Lệ Diên đặt nó ra chổ khác, nàng ngồi bên đống lửa vui vẻ híp mắt.

Thật ra cuộc sống của pháo hôi cũng không dễ dàng, nặng thì không cẩn thận sẽ bị nam chủ ghi hận trong lòng rồi giết chết, nhẹ thì nam chủ còn sẽ nể chút tình xưa nghĩa cũ hạ thủ lưu tình.

Hoàn thành nhiệm vụ còn chưa nói, có đôi khi cốt truyện xảy ra sai lầm, hoặc là thiếu nhân thủ nàng còn phải làm khách mời, làm một người nhận một lương còn phải sống vài thân phận, trâu cày ngoài ruộng cũng không ra sức bằng nàng.

Giống như hiện tại, Cốc Phi Tuyết không rơi xuống, mà nàng lại rơi xuống, còn phải cùng Ninh Trục ở chỗ này suốt một đêm.

Lỡ cốt truyện bị thay đổi, hủy bỏ nhiệm vụ lần này, phải làm sao bây giờ?

Nói đi cũng phải nói về, sao nàng lại rơi xuống, nàng đang vui vẻ xem diễn, sao lại rơi xuống đây?

Ngay lúc đang ngây người, hỏa huỳnh trùng bay trở về, lưu luyến bay quanh mặt nàng.

Nàng thở ngắn than dài, ánh lửa phản chiếu gò má nàng đỏ lên, khóe mắt hơi ẩm tăng thêm một tia mị ý.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, Sở Tùy Chi ngồi trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy thân ảnh của nàng, đồng tử hơi lóe.

Hai người chỉ cách nhau một quyền, gần đến nổi có thể nghe được hơi thở của nhau.

Lệ Diên hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của hắn, nàng rung đùi đắc ý mà nghĩ cách, lại không biết chóp mũi đã nhiều lần xém bị hắn đấm cho.

- Sở tiểu tử, nhìn đến choáng váng?

Từ lão quái chế nhạo hắn.

Sở Tùy Chi lấy lại tinh thần, theo bản năng cười lạnh một tiếng:

- Ta thấy nữ nhân vô số kể, sao có thể thất thần vì nàng. Huống chi gương mặt này ta đã nhìn mười năm, đã sớm nhìn chán.

Nhưng ở nơi Từ lão quái không nhìn tới, đầu ngón tay của hắn hơi rung động.

Tính đến, hắn cùng Lệ Diên quen biết nhau đã mười mấy năm.

Còn nhớ lúc đó hắn vẫn là hỗn tiểu tử, nghé con mới ra đời không sợ hổ, chỉ mang theo mấy gia đinh ra ngoài thí luyện. Ở trong gió lửa núi rừng gặp phải huyền thú địa giai, mấy gia đinh bị cắn, hắn thiếu chút nữa bị cắn mất cánh tay.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một đạo tiên khí cắt qua không trung, huyền thú liền da tróc thịt bong.

Hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy một hồng y thiếu nữ đứng ở nơi xa, thiếu nữ từ trên cao nhìn xuống, trào phúng nhìn hắn.

Hồng y sáng quắc, dung nhan kiều mị.

Tâm đột nhiên bị đụng phải, vừa tức lại vừa bực, nhưng không biết người này chính là vị hôn thê mà hắn chưa từng gặp mặt.

Bừng tỉnh đã mười mấy năm, tuy hắn ngoài miệng nói đã không còn để ý, nhưng cảnh tượng hai người lần đầu gặp nhau vẫn rõ ràng trước mắt.

Huỳnh hỏa trùng đập cánh uyển chuyển, rơi xuống chút kim phấn.

Sở Tùy Chi nhìn Lệ Diên, dường như đã qua mấy đời.

Hắn phát hiện, nhìn kỹ thật ra Lệ Diên này cùng Lệ Diên trong trí nhớ của hắn có chút khác biệt.

Có lẽ là vì tuổi tác, Lệ Diên trước mắt vẫn còn chút non nớt, gò má mang theo ửng đỏ, như đem hắn trở về mười năm trước, vào một buổi chiều khi tâm hắn lỡ nhịp.

Hắn không tự chủ được mà nâng tay lên, duỗi tới khuôn mặt của nàng…

- Lệ Diên!

Ninh Trục đột nhiên trở về, gọi một tiếng.

Sở Tùy Chi vội thu tay, không biết là ảo não hay là tiếc nuối, khẽ “chậc” một tiếng.

Lệ Diên cảm thấy trên mặt có chút ngứa, nàng gãi gãi mặt:

- A!

Ninh Trục nói:

- Ta đã nhìn một vòng, nơi này thật sự có người từng ở qua. Cho nên chỉ cần có dấu vết tồn tại, liền chứng minh nơi này có thể thông ra bên ngoài.

Lệ Diên thân thể đã ấm được một chút, nàng đứng lên:

- Có thể ra ngoài là tốt rồi, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Chỉ là nếu thật sự có người, chúng ta gây ra tiếng động lớn như vậy, sao hắn không có phản ứng, không biết là đã đi về cõi tiên hay là đã đi ra ngoài.

Ninh Trục nói:

- Đợi điều tra xong rồi nói, có thể sống trong hầm ngầm lạnh lẽo như thế, không phải đại năng thì chính là thiên giai cao thủ, nhất định phải cẩn thận.

Lệ Diên gật đầu.

Sở Tùy Chi cũng đứng lên, hắn nhắm mắt, tay nắm thành quyền.

Từ lão quái không quấy rầy hắn.

Hắn nghĩ, mặc kệ chân tướng như thế nào, trong lòng hắn đã tin tưởng nữ nhân này chính là vị hôn thê của hắn.

Vì sao nàng ở chỗ này, vì sao trở thành vị hôn thê của Ninh Trục, hắn phải từ từ quan sát.

Hai người đi về phía trước, Sở Tùy Chi đi theo sau.

Chỉ là Ninh Trục cùng Sở Tùy Chi có đôi mắt đã được rèn luyện, ở trong bóng đêm vẫn có thể thấy mọi vật, nhưng Lệ Diên ở chỗ này lại là có mắt như mù.

Mới vừa đi hai bước, nàng cảm giác có đá vướng chân.

Nàng cả kinh, ai oán bản thân thật xui xẻo.

Nhưng người có thể bị thương, mặt lại không thể hủy, khi thân thể ngã xuống, nàng theo bản năng che mặt lại.

Ninh Trục nghe thấy thanh âm, theo bản năng quay đầu lại tiếp được nàng.

Sở Tùy Chi cũng phản ứng lại, đột nhiên vươn tay ôm lấy eo nàng.

Thời gian tạm ngừng trong nháy mắt.

Lệ Diên miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, khẽ thở phào một hơi.

Ninh Trục cảm thụ cánh tay mềm mại, đầu ngón tay có chút cứng đờ:

- Ngươi không sao chứ?

Lệ Diên lắc đầu:

- Không sao.

Nàng đứng thẳng thân thể, theo bản năng quay đầu ra, nhìn một lúc lâu cũng không thấy gì.

Chẳng lẽ cảm giác vừa rồi là ảo giác?

Sở Tùy Chi thu hồi cánh tay, nhìn Ninh Trục đỡ Lệ Diên, khẽ híp mắt.

Ninh Trục đỡ nàng đứng lên, khắc chế nhiệt độ trên mặt, nói:

- Nơi này địa hình gập ghềnh, ngươi phải cẩn thận. Nếu thật sự nhìn không thấy, có thể nắm tay ta.

Lệ Diên có chút rối rắm, nàng nhìn Ninh Trục vươn tay về phía nàng, nàng vừa định cự tuyệt, liền nhìn thấy hỏa huỳnh trùng lúc nãy, như không trâu bắt chó đi cày, hự hự bay đến chổ hai người, oánh oánh quang chiếu một vị trí nhỏ.

Lệ Diên:

- ?

Ninh Trục:

- …

- Tha cho con trùng kia đi.

Từ lão quái khuyên Sở Tùy Chi:

- Nó cũng không dễ dàng.

Sở Tùy Chi thu hồi ngón tay, cười lạnh:

- Còn muốn ở trước mặt ta chiếm tiện nghi của nàng, muốn chết!