“Phải không? Là nói bậy à?”
Bạch Hiển cong môi, khoé miệng treo lên một nụ cười quỷ dị không rõ ý vị, nhưng cũng không làm rõ những gì mình nói, lại cất giọng:
“Vậy công trình bên đó mong bác hai có thể đẩy nhanh tiến độ, cuối tuần, tập đoàn sẽ tổ chức cho các thành viên trong hội đồng quản trị đi giám sát quá trình, bác...”
Một tiếng “bác” này, gọi
Bạch Trường Thiên đến lạnh hết cả sống lưng, ông ta ngẩng đầu, đánh gãy lời Bạch Hiển nói, trừng to đôi mắt mà gặng hỏi:
“Bạch Hiển, mày đây là có ý tứ
gì? Hội đồng quản trị từ lúc nào lại quyết định đi Nam Sơn thăm dò tiến độ công trình?”
“Vừa mới quyết định”.
Ý cười trên mặt Bạch Hiển càng sâu, dứt khoát xoay người, đôi chân thon dài từng bước bước ra khỏi biệt thự của Bạch gia, không quên giương giọng khiêu khích:
“Bác hai, cháu còn rất trẻ, cũng còn rất nhiều thời gian...” ...cùng bác chơi đùa vui vẻ.
Không ai có quyền thương tổn đến một sợi tóc của Bạch Vi, tất cả những kẻ ngu ngốc phạm vào điều này, đều nên cút xuống địa ngục, sống
không bằng chết!
Cho nên Bạch Trường Thiên à, thời gian còn dài lắm, nếu khôn ngoan thì mau đi đến cục cảnh sát thú tội, ăn năn sám hối những gì ông đã gây ra cho Bạch Vi.
Bằng không, quãng đường đời dằng dặc còn lại sau này, Bạch Hiển cùng “bác” từ từ chơi!
Gia chủ Bạch gia Bạch Hiển, để lại một lời
khó giải thích này, lại một lần nữa từ lễ tang em gái mà biến mất.
Dù sao cũng là ngày cuối cùng của tang lễ, hắn đã đem mọi chuyện an bài đâu vào đấy, nên hoả táng cũng đã hoả táng, nên dọn dẹp cũng đã dọn dẹp, hắn có xuất hiện sau đó hay không, không còn quan trọng.
Buổi chiều chậm chạp mà đến, lễ tang của Bạch Vi đã thưa thớt bóng người, người nhà Bạch gia cũng lục tục nối gót nhau
rời đi, mà tất cả “di vật” của Bạch Vi, dựa theo yêu cầu
của Bạch Hiển, toàn bộ đều được đưa tới hôn phòng.
Người chết cũng đã chết, Bạch Vi như thế nào, cũng chẳng ai muốn quan tâm nhiều.
Mà lúc này đây, Bạch Vi khi đã trọng sinh vào thân thể của Chu Tử Nhược, đang ngoan ngoãn ngồi trong hôn phòng của anh trai, sửa sang lại vật dụng của mình. Thời điểm Bạch Hiển bước vào, liền thấy Bạch Vi bày bừa một đống thứ, trải hơn phân nửa phòng khách.
Chạng vạng từ từ ập đến, ánh sáng màu cam dịu ấm nhá nhem bên ngoài cửa sổ sát đất rộng lớn, từng tia từng tia mà ôm lấy bóng dáng nhỏ bé với chiếc váy trắng làm từ tơ tằm mềm mại, mang đến cảm giác sạch sẽ lại tinh tế.
Bạch Hiển đứng ở huyền quan(*) bên ngoài phòng khách, ánh mắt không sao rời khỏi được bóng hình xinh đẹp, đáy mắt
dần dần trầm xuống, rốt cuộc vẫn là đứng ở cửa mà hỏi:
“Mấy vật này sao không đem vào phòng?”
“Phòng nào ạ?”
Bạch Vi đang ngồi xổm trên mặt đất lành lạnh mà xếp váy ngủ. Cô quay đầu, nhìn thoáng qua anh trai mình, vẻ mặt thật nghiêm túc hỏi lại:
“Anh hai, anh còn chưa nói cho em, em nên ngủ ở phòng nào”.
Bạch Hiển lặng im không lên tiếng, buông xuống chìa khoá xe còn đang cầm trong tay, cởi ra chiếc áo khoác
đã cùng hắn trải qua ngày cuối của tang lễ, tuỳ tiện quăng lên ghế sô pha. Sau đó hắn khom lưng, đem tất cả váy ngủ Bạch Vi vừa xếp gọn gàng ngăn nắp một bên, xoay người bước lên tầng.
“Ơ, anh hai, anh đem đồ đi đâu
vậy?”
Bạch Vi vội vàng ôm lên chú gấu bông cô hay ôm lúc ngủ, lẽo đẽo đi phía sau Bạch Hiển, thấy hắn không muốn trả lời, liền ngoan ngoãn
hỏi:
“Anh, anh ăn cơm chưa? Em chuẩn bị nấu một chút gì đó”.
“Chưa, em tính làm món gì?”
Bạch Hiển hướng thẳng lên
tầng hai, không do dự liền vào phòng ngủ của mình.
“Làm món thịt xào ớt chuông , món mà anh thích nhất ấy”.
Bạch Vi đi theo phía sau, vẫn còn mở miệng muốn nói gì đó, lại thấy Bạch Hiển cầm hết đồ ngủ của cô
trực tiếp mở cửa vào phòng ngủ của hắn. Hắn đem áo ngủ đặt trên giường, sau đó thẳng eo, nới lỏng cà vạt trên cổ.
Bạch Vi ngây ngẩn cả người, vẫn chôn chân ở cửa phòng không dám bước đến bước thứ hai. Tối hôm qua, anh trai nói với cô các phòng khác vẫn chưa chuẩn bị kịp chăn gối, nhưng hôm nay thời gian còn khá nhiều, phải chăng hiện tại liền có thể đi trải nệm gối?
“Mau đi vào đi, sao lại thất thần rồi?”
Bạch Hiển không hề quay đầu lại, cởi bỏ cà vạt, lại bắt đầu xử lí đến cổ tay áo, rũ mắt, đối Bạch Vi còn đang chần chừ phía sau, trầm giọng:
“Cả ngày hôm nay anh thật mệt mỏi, nghe lời một chút”.