Bạch Vi giống như đã chịu đả kích rất lớn, cả người đều run run, ở trong lòng ngực anh trai mếu máo mà làm nũng:
“Em sợ lắm”.
Đô Tuần cảm thấy chính mình khi nghe được Bạch Vi nũng nịu như thế, không hiểu vì sao chân nhũn ra một chút, trong lòng kích động, nhìn vào đôi mắt sắc bén đẹp đẽ của Bạch Hiển.
Người đàn ông này, chính là anh trai của Thức Vi?
Cái ông anh quản thúc Thức Vi cực kì nghiêm khắc kia?
Hắn lễ phép hướng Bạch Hiển gật đầu, đi tới, vươn tay, nói:
“Chào anh, tôi là Đô Huân, là... bạn trên mạng của cô ấy”.
Đô Tuần cũng không biết tên thật của Thức Vi, nhưng trực giác của hắn mách bảo, trước mặt Bạch Hiển không nên tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì về Thức Vi.
“Chào cậu”.
Bạch Hiển trong mắt chợt lóe qua tàn khốc, bắt tay cùng Đô tuần. Bộ dáng tên nhóc này thoạt nhìn cũng tầm hai mươi lăm tuổi, tuy rằng trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn giản, nhưng nhìn cũng tuấn tú lịch sự, không giống người xấu, Bạch Hiển tiếp lời:
“Thật ngại quá, em ấy có chút hoảng sợ, tôi đưa em ấy đi trước”.
Thái độ hắn có hơi lãnh đạm, không tỏ vẻ muốn cùng đối phương kết bạn, ôm lấy Bạch Vi xoay người rời đi, để lại Đô Tuần đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng dáng cô gái nhỏ nhắn như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Có người từ hội trường đi ra, thấy Đô Tuần đứng lẳng lặng một mình như thế, tò mò hỏi:
“Bang chủ, bang chủ phu nhân tương lai của chúng ta đâu?”
“Đi trước cùng anh trai cô ấy rồi”.
Đô Tuần quay đầu cười một chút, vẫn chưa cùng mọi người trong bang giải thích quan hệ giữa hắn cùng Thức Vi, không biết vì cái gì, chỉ là không muốn giải thích.
Còn Thức Vi hiện tại khi đã quay về khách sạn, sắc mặt còn có chút ủ rũ, Bạch Hiển đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, xoay người rót cho cô một ly nước, sau đó liền ngồi ở bên cạnh, ôm lấy đầu vai tinh tế, tiện tay gọi đi một cuộc điện thoại.
Chỉ đơn giản là nói qua vài câu, Bạch Hiển nhanh chóng nhận thấy đầu của Bạch Vi thuận theo dựa lại gần, đặt ngay trên vai hắn, cái trán nhỏ dán lên cổ hắn, tràn ngập cảm giác không muốn xa rời.
Bạch Hiển vội vàng cúp điện thoại, nói với Bạch Vi:
“Từ hôm nay trở đi, chỉ cần ra cửa sẽ có vệ sĩ đi theo bảo vệ em suốt hai mươi tư giờ, đừng sợ, về sau nếu có thấy Bạch Trường Thiên cũng không cần phải chạy, lão già ấy sẽ không thể lại thương tổn được em thêm một lần nào nữa”.
“Bác hai tới đây làm gì vậy anh?”
Dựa vào lồng ngực ấm áp, Bạch Vi đem hai chân rụt lại đặt trên sô pha, cả người cuộn tròn bên cạnh hắn. Nhấp một ngụm nước mát, nghĩ đến sẽ có khả năng xảy ra chuyện, sắc mặt cô trắng bệch, cả người giống như chim sợ cành cong, sống lưng căng cứng.
“Anh, bác hai lại muốn gϊếŧ anh sao?”
“Sẽ không, lão ta không dám đối đầu với anh”.
Bạch Hiển kéo cô vào lòng, đặt ở trên đùi, hai tay vòng lại đem cô ôm thật chặt, khẽ hôn lên vầng trán tinh xảo.
“Lão ta không chừng là bị anh hai em chèn ép đến nổi nóng, cho nên lại đây tìm anh nhờ cứu cái mạng tép của lão”.
Nụ hôn nhẹ nhàng này giúp Bạch Vi cảm thấy được một ít an ủi, hơi hơi rũ hàng mi dài cong vút, đầu dựa ở hõm vai hắn, cả người đều rúc vào trong lồng ngực vững chắc, hận không thể chui hẳn vào thân thể anh trai trốn cho xong chuyện.
Bạch Hiển một tay đỡ lấy mặt cô, cúi đầu mân mê cánh môi mềm mại. Bạch Vi cũng không lùi lại trốn tránh như mọi khi, ngược lại như đang tìm kiếm sự an ủi, chủ động mút nhẹ lấy môi hắn, khiến Bạch Hiển vui sướng vô cùng.
Môi hắn tham lam trằn trọc trên phiến môi nhỏ mềm của cô một lát, khẽ dứt ra nụ hôn ngọt ngào, chóp mũi chậm rãi cọ lên chóp mũi của cô, đè thấp giọng:
“Còn sợ sao? Anh hai còn rất nhiều việc chưa làm xong”.
“Anh hai, anh đừng đi, em không muốn xa anh”.
Ý thức được Bạch Hiển sắp phải rời đi, hốc mắt Bạch Vi đỏ lên, một tay ôm lấy cổ hắn, đem chính mình cọ cọ lên lồng ngực hắn, hôm nay cô sẽ không muốn anh trai đi công tác tí nào.