Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Anh Trai

Chương 47: Hắn sẽ đợi.




Nhưng cũng chỉ một mình Bạch Hiển biết, hắn giấu em gái khỏi tầm mắt của công chúng, trên danh nghĩa là vì bảo hộ Bạch Vi, mục đích cũng chính là như vậy.

Thực tế, hắn có nhiều tâm tư hơn là chỉ đơn thuần bảo vệ, hắn hy vọng em gái mãi mãi chỉ thuộc về mình hắn, không thể cho bất cứ tên đàn ông bên ngoài nào nhìn thấy, cũng không cho cô thấy bất cứ tên đàn ông nào.

Hắn ích kỷ mà hy vọng, em gái đi ra ngoài không tiếp xúc được với nhiều người, vĩnh viễn đều sẽ không yêu một tên khốn khiếp nào hết, vĩnh viễn đều ở bên cạnh hắn, mãi mãi…

Đây là nội tâm độc địa, xấu xa nhất mà hắn không muốn để cho bất kỳ ai biết.

Đúng vậy, đây mới chính là Bạch Hiển, một người bề ngoài áo mũ chỉnh tề, trong thâm tâm lại sinh ra tìиɦ ɖu͙ƈ cầm thú đối với em gái ruột của mình.

Cho nên Bạch Vi tuy rằng mang thân phận tiểu thư Bạch gia cao quý, lại chưa từng tham gia hoạt động xã giao nào dành riêng cho quý nữ hào môn(*), cũng chưa từng đặt chân đến những yến hội chính thức, tiệc rượu hay mặc lễ phục linh tinh gì đó.

Nhưng dựa vào thái độ hiện giờ của anh trai, thân phận của cô đã thay đổi, sau này những trường hợp xã giao như vậy, dù có chính thức hay không, có phải sẽ càng ngày càng nhiều?

Suy nghĩ mãi những vấn đề này, Bạch Vi đã về phòng, tắm rửa sạch sẽ, sấy tóc, nằm trên giường cầm di động, ở trên mạng tìm xem các loại lễ phục, đến lúc mắt sắp mở không lên mới gửi một tin nhắn cho anh trai.

Vi Vi : 【Đừng uống nhiều rượu quá nhé, anh nhớ về sớm một chút.】

Cũng không biết hắn đã thấy được tin nhắn chưa, không đợi người bên kia nhắn lại, Bạch Vi liền trực tiếp đi ngủ.

Tới nửa đêm, Bạch Vi đang ngủ say cảm thấy hơi nóng nực, trở mình trên giường, đá rơi chăn đang đắp, sau đó lại mơ mơ màng màng mà thiếp đi.

Do đó liền không thấy được, tấm chăn bị cô không thương tiếc “tiễn” đi, lại được cầm lên, cẩn thận đắp trên người cô.

Bạch Hiển thất thần ngồi ở đầu giường, trong mắt đều là thương tiếc cùng bất đắc dĩ, hắn mang theo một chút men say, dưới ánh đèn đêm ảm đạm, nhìn em gái đang ngủ say trên giường.

Hắn cảm thấy, mình đại khái chính là cái loại người này, thời điểm ăn chưa được thì chậm chạp không chịu ăn, ăn rồi thì toàn thời khắc đều muốn ngậm chặt trong miệng.

Cho nên vừa “ăn” được một bữa thịnh soạng trên máy bay, bây giờ nhìn gương mặt đang ngủ thật ngon không hề phòng bị của Bạch Vi, lại muốn “hành động” rồi, làm sao bây giờ?

Suy xét đến chất lượng giấc ngủ của Bạch Vi, “người anh trai tốt bụng” chỉ có thể âm thầm mà lắc đầu, tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, tính toán tắm rửa một phen.

Nghĩ đến sự tình tốt nhất trên đời này, chính là lưỡng tình tương duyệt(*), từ tình yêu mới sinh ra du͙ƈ vọиɠ, chứ không phải chỉ có một bên là nhiệt tình.

Nhưng tình cảnh hiện giờ chính là tốt nhất đối với Bạch Hiển và Bạch Vi, cô tuy rằng vẫn xem hắn là anh trai, nhưng tốt xấu gì cũng đã có thể cùng hắn hưởng thụ cá nước thân mật, thân thể đã trở thành của hắn, còn tâm thì, cứ từ từ là được.

Hắn sẽ chờ cô toàn tâm toàn ý, chậm rãi mà rơi vào lưới tình hắn dệt ra.

Sáng sớm phương Bắc rất lạnh, Bạch Vi buổi sáng bị đồng hồ sinh học đánh thức, lúc tỉnh dậy anh trai đã rời giường đến công ty con.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn so với cô, có vẻ như không theo quy luật rất nhiều, bởi vì thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya, thậm chí có đôi khi là cả một đêm, cho nên mỗi ngày hắn đều phải đặt báo thức.

Nhưng từ lúc tiếp tục cùng em gái ngủ chung một giường, hắn luôn là tỉnh trước cô, sau đó tận lực không quấy rầy cô mà rửa mặt đánh răng, đi làm chuyện của hắn.

Sau khi Bạch Vi rời giường, cô duỗi tay sờ chiếc qυầи ɭóŧ treo ở phòng tắm, treo cả đêm trước gió, khô thì cũng khô rồi, nhưng vẫn chỉ có một cái, cũng không biết anh trai khi nào sẽ mua cho cô, không chừng lại bận đến mười một mười hai giờ đêm, cửa hàng nội y lại đóng.