Bạch Hiển trong các tình huống bình thường, cực kỳ kiên nhẫn với Bạch Vi, cũng tốt hết sức.
Chỉ là hai người tuổi thơ ba mẹ mất sớm, lúc Bạch Hiển còn là thiếu niên, liền phải cùng một đám người Bạch gia thân thích mặt ngoài vui vẻ hiền từ, bên trong đều là sài lang hổ báo. Trong tối ngoài sáng triền miên mà chiến đấu.
Hắn khó tránh khỏi tính tình có khi nhiễm một chút táo bạo.
Bất quá thông thường hắn vẫn sẽ luôn thật kiềm chế chính mình, áp lực có lớn lao đến đâu đều sẽ không để lộ ra trước mặt Bạch Vi.
Trong quá trình trưởng thành của Bạch Vi, cô nhớ rõ chỉ có một lần, cũng không biết cô lúc đó đã làm sai chuyện gì, khiến Bạch Hiển rất tức giận, mà cô lại vẫn luôn nói nhiều, thật rõ ràng đã tiến vào kỳ phản nghịch tuổi mới lớn.
Đó là lần đầu tiên Bạch Vi nhìn đến Bạch Hiển phát giận, hắn dùng đôi tay cường đại mà hữu lực kia, đem cô kéo lại xách lên tầng, nhốt vào phòng chứa quần áo bên trong phòng ngủ của hắn, dáng vẻ phẫn nộ giống như con thú đang khát máu.
“Ở trong đó tự mình suy nghĩ lại!”.
Hắn tức giận, đem cửa kéo phòng chứa quần áo đóng lại, nghe cô ở bên trong vừa khóc lóc ầm ĩ vừa cố phá cửa, một chút cũng không hề dao động.
Lúc ấy, phòng chứa quần áo thật tối, Bạch Vi một bên khóc một bên đập cửa thét chói tai:
“Anh hai, anh hai, anh mau thả em ra ngoài… Anh hai, em sợ lắm…”.
Ngoài cửa, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Bạch Hiển, Bạch Vi ở trong phòng tối đen mà ngẩn người, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Tay nhỏ muốn kéo cửa phòng ra, Bạch Hiển lại ở ngay trước cửa, hắn gắt gao dùng một tay ấn chặt chốt đẩy kéo, không cho cô kéo ra.
Sau một hồi, phảng phất bất mãn vì không còn nghe được tiếng khóc nỉ non từ bên trong, ngoài cửa truyền đến thanh âm phập phồng bất bình của Bạch Hiển:
“Vi Vi, gọi anh hai”.
“Anh hai…”.
Bạch Vi cuộn tròn thân mình trong góc tối, trong lòng chắc chắn Bạch Hiển căn bản sẽ không dám thật sự thương tổn cô, hắn từ nhỏ liền rất cưng chiều cô, cảm giác như hận không thể đem cô sáp nhập vào cốt nhục, như thế nào sẽ bỏ mặc cho cô yếu ớt khóc lóc đâu?
Vì thế Bạch Vi quyết định tỏ ra yếu thế, một mình trong căn phòng tối tăm, đáng thương hề hề, mềm mại nức nở:
“Anh hai, em sai rồi...Anh mau thả em ra ngoài đi, em về sau sẽ thực nghe lời…”.
“Vi Vi, Vi Vi, gọi anh hai…”.
Bạch Hiển ngoài cửa thanh âm phập phồng không dứt, tiếng nói từ tính nhiễm sắc dục dày đặc, một màn này, Bạch Vi còn quá nhỏ để lý giải.
Cô liền thực ngoan ngoãn mà nghe lời Bạch Hiển, một tiếng lại một tiếng anh hai, anh hai…
Thanh âm gọi hắn kiều kiều nộn nộn, lại đáng thương, lại đáng yêu, làm Bạch Hiển ở phía bên ngoài, bộc phát ra một tiếng gầm nhẹ, hệt như dã thú.
Chỉ cách duy nhất một cánh cửa phòng chứa quần áo, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, một bàn tay, khớp xương đã trở nên trắng bệch, vững chắc đè nặng cửa không để Bạch Vi kéo ra, một tay khác nắm ƈôи ŧɦịŧ chính mình đã lộ ra ngoài đũng quần, điên cuồng vuốt ve, cuối cùng trong tiếng khóc cầu xin của Bạch Vi, phóng xuất ra một cỗ nóng bỏng bạch trọc.
Giây tiếp theo, Bạch Hiển tỉnh táo lại, vội vàng kéo lại khoá quần, kéo “xoẹt” cửa phòng ra, một phen ôm lấy Bạch Vi còn đang khóc ròng bên trong, nhẹ nhàng xoa sống lưng an ủi cô.
Hận không thể đem Bạch Vi xoa đến khi nhập vào thân thể hắn, đem bàn tay dính ướt tϊиɦ ɖϊƈh͙, xoa khắp thân thể của cô.
Khi đó, Bạch Vi mười ba tuổi, Bạch Hiển mười tám tuổi.
Thiếu nữ mười ba tuổi, tâm hồn vẫn còn ngây thơ mù mịt, không quá rõ ràng biết được thời điểm cô bị Bạch Hiển nhốt vào trong phòng quần áo mà khóc thút thít, thì anh trai lại ở bên ngoài làm cái gì.
Cô chỉ biết lúc sau càng ỷ vào Bạch Hiển liên tục xin lỗi, liền khóc đến khàn cả giọng, kinh thiên động địa.
Cho nên từ lúc ấy về sau, Bạch Hiển rất ít khi phát giận đối với cô. Ngày thường dù hắn có quyết đoán sát phạt như thế nào, nhưng thời điểm ở trước mặt Bạch Vi, đều là ôn nhu tinh tế, thanh âm nói chuyện cũng không nỡ lớn tiếng một chút.