Ở trong lòng anh trai, Bạch Vi buồn bực duỗi tay đẩy hắn một chút, cũng tốn công vô ích, hắn ôm cô, cố ý lui về phía sau hai bước.
Mọi người đều thấy rõ trên màn hình lớn, người đàn ông đẹp đến ăn đứt những người mẫu nam hiện tại, ôm lấy cô gái nhỏ xinh xắn, hai chân cách mặt đất, cơ thể hai người chặt chẽ tương dán, thoạt nhìn thập phần ân ân ái ái.
Sau đó cứ như vậy, dần dần lùi khỏi màn hình.
Lúc này, cảm xúc của Bạch Vi có chút tê cứng. Cô có lẽ, biết rằng về nhà sẽ đối mặt chuyện gì, nên cô thật sự không muốn về lắm.
Bất chấp tất cả là một chuyện, nhưng… làm Bạch Vi hoàn toàn tiếp thu cùng anh trai làm những việc như thế, cô vẫn là theo thói quen mà kháng cự.
Trong nhận thức của cô, anh trai vẫn luôn là nho nhã lễ độ, cứ việc lại là tức giận bạo nộ, đều sẽ không ăn nói tục tằn, hắn sẽ không bao giờ đánh cô, hắn đối đãi cô như trân bảo, nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ nỡ nặng lời.
Chính là vào lúc này, hắn thế nhưng ở bên tai cô không cố kị điều gì, thậm chí gần như là suиɠ sướиɠ mà nói, muốn… “cái kia” của cô, chỉ nghĩ “cái kia” của cô.
Chưa tính đến văn minh lễ phép, “vỏ ngoài” hoàn mỹ của hắn để nơi nào rồi? Hắn trước kia dạy bảo cô lễ quy phép tắc này nọ, đều là gian dối sao?
Lúc ấy, Bạch Vi còn nhớ rõ, Bạch gia thuê một người hầu, nói chuyện thực thô thiển, động một chút liền chống eo, bày ra tư thái người đàn bà thích chửi đổng cả lên, lúc mắng chửi người khác, nước bọt còn bay tứ tung.
Bạch Vi không nhớ lắm lúc đó cô bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ nhất cô học lỏm được vài lời không hay, bị anh trai nghe thấy, ngày hôm sau liền tìm cớ đuổi thẳng cổ người hầu kia, còn cấm cửa cô vài ngày,
Hắn không cho phép cô học mấy câu nói tục tĩu, mời tới gia sư chuyên dạy lễ nghi, đem cô trở thành một khối ngọc độc nhất vô nhị mà gọt giũa.
Tất cả những gì cô có, đều được hắn lựa chọn tốt nhất mà cung cấp, hắn cho cô sống dưới ánh mặt trời, sống trong một “thế giới” hào nhoáng, tốt đẹp, tràn ngập thiện ý.
Cô cũng không phụ kỳ vọng của hắn, chân chính trưởng thành thành một cô gái thiện lương tràn đầy sự tốt đẹp, ở “thế giới” của cô, anh trai hẳn là loại người giống như mình vậy.
Liền tính là hai người nằm chung một giường, anh trai vẫn là loại người, dù có như thế nào đi nữa, đều có thể không chút dao động, thậm chí hô hấp vẫn đều đều không lỡ một nhịp.
Mấy thứ bậy bạ gì đó, đều là làm người cảm thấy thẹn, thậm chí là xấu xí, những cô gái ngoan ngoãn không nên đem tinh lực cùng thời gian đặt ở việc theo đuổi tìиɦ ɖu͙ƈ, liền tính là có một chút ý tưởng thôi, đều bị xem là tội ác.
Nhưng mà sự việc xảy ra mấy ngày nay, làm cho tam quan cùng thế giới quan của Bạch Vi, tất cả đều sụp đổ. Nghe được anh trai bảo muốn thao cô, chỉ nghĩ đến việc thao cô, Bạch Vi tại một khắc này, đã hoàn toàn không quen biết hắn.
Vì thế suốt đường đi, cô đều không vặn vẹo thì khó chịu ra mặt, thực không nghĩ phối hợp cùng anh trai, cũng không muốn cho anh trai ôm eo cô, càng không nghĩ theo anh trai cùng nhau về nhà. Hắn không phải là anh trai mà cô quen biết, cho nên Bạch Vi không muốn nghe lời hắn.
Cô muốn phản kháng, có hấp hối cũng phải giãy giụa, dù sao chính là không cần về nhà nhanh đến thế.
Bạch Hiển chỉ có thế lôi kéo cổ tay trắng nõn, hướng bãi đỗ xe ngầm mà đi, cô chống cự không chịu theo hắn, hắn liền xoay người, một bàn tay khác đang rảnh rỗi, liền ôm lấy eo cô, một bên kéo một bên đẩy.
Cô dứt khoát trực tiếp ngồi xổm xuống đất, nâng tay lên, đẩy chân anh trai:
“Anh đi đi, tự anh lái xe trở về, lát nữa em gọi xe về sau”.
“Em xem chính mình còn nhỏ à?”
Bạch Hiển vừa tức, vừa cảm thấy buồn cười nhìn Bạch Vi ngồi lì trên mặt đất không chịu đi, dứt khoát buông ra cổ tay cô, ngồi dậy, giơ tay xem đồng hồ:
“Hiện tại bắt đầu tính giờ, hơn ba phút nữa em còn không đứng dậy, anh hai sẽ thật sự nổi nóng”.
“A! Anh đây là đang bắt nạt em!”
Bạch Vi hét lên một tiếng, lôi kéo ống quần Bạch Hiển, cô trước kia rất sợ Bạch Hiển giở trò tính thời gian này, bởi vì lúc anh trai nóng giận, thật sự rất rất rất khủng khiếp.