Edit: rosie.
Cả người Nặc Nặc đều nóng, đó là cơn nóng bức toát ra từ xương cốt, không có cách nào để ngăn lại.
Người đàn ông phẫn nộ, lúc kéo cô khỏi người Bách Diệp cũng không hề thương tiếc. Trong lúc mơ màng cô có thể nghe thấy tiếng đánh nhau, từng quyền đánh vào thịt, giận không thể át.
Ngay sau đó vệ sĩ mới vội vàng chạy vào, Cừu Lệ nhấc mắt đã nhìn thấy dáng vẻ mê mang đầy dụ hoặc của Nặc Nặc.
Váy cưới của cô hơi trễ xuống, ngực phập phồng, eo nhỏ hoàn mỹ, dưới ánh đèn, vai cô trắng nõn như ngọc, trên đó còn lưu lại mấy dấu tay nhợt nhạt. Là ai để lại, chuyện đó đã rõ như ban ngày.
Dáng vẻ này của cô làm anh tức giận đến phát cuồng, cô phản bội anh, vậy mà cô lại dùng phương thức này để phản bội anh.
Đến nay Cừu Lệ vẫn còn nhớ những lời cô từng nói, cô nói cho dù anh có cưới cô, thì cô cũng có thể cắm sừng anh.
Bình thường cô ngoan ngoãn, lúc nói ngọt có thể ngọt chết người. Nhưng anh biết cô dám, cô thfi có cái gì mà không dám làm chứ?
Cừu Lệ giận dữ hét lên: "Cút hết ra ngoài."
Đám vệ sĩ không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không dám nhìn vào. Tiết Tán đưa mắt ra hiệu, mọi người đều cách khá xa, chỉ chốc lát sau Bách Diệp với hơi thở thoi thóp bị ném ra ngoài.
Cửa bị đóng mạnh lại, bên trong truyền ra mệnh lệnh lạnh băng: "Cút hết đi."
Tiết Tán vội vàng dẫn người đi, cho vệ sĩ canh gác dưới khách sạn.
Hai tai Nặc Nặc chỉ nghe thấy tiếng ù ù.
Cô gắng sức lắm mới có thể mở mắt ra nhìn anh.
Bởi vì vừa rồi anh quá thô lỗ nên cô chật vật ngồi dựa vào tường. Váy cưới che lại đùi, cẳng chân mảnh khảnh lại lộ ra bên ngoài.
Trên má Cừu Lệ cũng có thương tích, anh đánh Bách Diệp mạnh tới nỗi như muốn hắn chết ngay lập tức. Mà Bách Diệp muốn bảo vệ tính mạng nên không thể không đánh lại. Nhưng hồi niên thiếu Cừu Lệ lăn lộn nhiều, từng học võ nên đánh nhau cực giỏi. Thời điểm anh đã điên đến mức không muốn sống, thậm chí còn chẳng quan tâm chiêu thức thì sự phản kích của Bách Diệp chẳng lọt vào mắt anh.
Cừu Lệ vô cảm ngồi xổm xuống trước mặt Nặc Nặc.
Hơi thở của cô dồn dập, ánh mắt doanh doanh, mị thái quyến rũ. Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, gợi cảm đến muốn mạng, cũng khiến anh trở nên hèn hạ.
Ở trước mặt anh, bộ dáng của cô lúc nào cũng ngây thơ đơn thuần.
Đối với anh, cũng vĩnh viễn chỉ nói "không cần".
Bởi vì vừa rồi đánh nhau quá kịch liệt, rượu mà Bách Diệp mang vào cũng rơi vỡ đầy đất.
Mùi rượu tỏa ra bốn phía.
Mắt cá chân Nặc Nặc không cẩn thận bị mảnh vụ cứa qua, nhưng cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy một cảm giác kích thích khiến người ta phải run rẩy.
Cô thấp giọng ngân nga.
Anh ngồi xổm xuống, hung hăng nắm lấy bả vai cô.
Che lại dấu tay trên người Nặc Nặc.
Cừu Lệ gần như tuyệt vọng mà lẩm bẩm: "Em đối xử với tôi thế này sao..."
Nếu Nặc Nặc còn tỉnh táo, cô nhất định sẽ kêu oan.
Cô oan chết đi được ấy chứ, chỉ cần người có mắt nhìn sẽ thấy dáng vẻ này của cô không bình thường. Cừu Lệ cũng nhận ra, nhưng cố tình Bách Diệp lại có mang rượu vào.
Cô mặc váy cưới, lại vừa lúc bị anh nhìn thấy khi đang dựa vào người đàn ông khác.
Anh cho rằng bây giờ cô đang say vì uống rượu.
Mặc kệ thế nào, những thứ này đều chứng tỏ cô phản bội.
Đáng sợ nhất chính là lúc trước cô còn nói sẽ cắm sừng Cừu Lệ, quả thực là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Huống chi lúc này cô không có thần trí. Thậm chí cô còn chẳng biết người đàn ông trước mặt là ai, cô chỉ biết mình rất khó chịu, khó chịu đến nỗi chỉ muốn chết đi.
"Em thà lên giường với người khác chứ cũng không muốn gả cho tôi. Tống Nặc Nặc, em làm tốt lắm."
Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cả người cũng hơi run lên.
Cô không biết mình đang ở nơi nào, cả người nóng đến mức giống như bị thiêu cháy. Nặc Nặc cắn môi, uyển chuyển than nhẹ, kiều mị đến cực điểm.
Người đàn ông bóp cằm cô, Nặc Nặc nghe thấy ngữ điệu lạnh băng của anh: "Vừa nãy em cũng kêu như vậy trước mặt cậu ta?"
Hai tai Nặc Nặc ù ù, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì. Thậm chí cô còn nghi ngờ thuốc này sẽ biến cô thành một kẻ vừa mù vừa điếc.
Nhưng ánh mắt cô lại sáng cực kì, không hề giống với người không nhìn thấy gì. Cô nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt cứ thể chảy ra.
Cánh hoa hồng tứ tán, váy cưới của cô cũng lung tung rối loạn, cả người tỏa ra cảm giác rách nát mỹ lệ, giống như đã bị người ta hung hăng chà đạp.
Cô không nhìn thấy, nghe không rõ, nhưng lại có xúc cảm.
Nặc Nặc cảm nhận được người đàn ông đã bế cô lên, váy cưới rủ xuống thành từng lớp. Không phải loại váy cưới đẹp nhất, nhưng cô lại có một gương mặt khiến bất luận người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải kinh diễm.
Anh đang làm cái gì?
Nặc Nặc có chút đay, theo bản năng duỗi tay đi đẩy anh, lệ chí nơi khóe mắt cũng hồng hồng, ánh mắt thuần túy trong sáng.
Anh hoàn toàn nổi giận, nụ cười dã tính tùy ý, nhưng cũng đầy tuyệt vọng và phẫn nộ.
Trên đời này không có bất kì người đàn ông nào có thể chịu đựng nổi cảm giác bị cắm sừng. Cố tình cô lại làm vậy trong đêm trước ngày tổ chức hôn lễ. Anh không tin cô yêu Bách Diệp, nhưng cô muốn nhục nhã anh lại là sự thật.
Vừa nãy ở trên người Bách Diệp cô cũng không phản kháng, đối với anh lại bày ra vẻ ủy khuất chống cự.
Nặc Nặc đau một chút rồi thôi, cô bị bỏ thuốc, sau khi được anh ôm lên lại cảm thấy thoải mái.
Chẳng sợ lực đạo quá mạnh, cô cũng không cảm thấy đau.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Người đàn ông đã giận tới cùng cực, sẽ không còn một chút thương tiếc.
Cô cảm nhận được đau đớn khi bị tiến vào, gắt gao túm lấy bờ vai anh. Tiếng gầm nhẹ của người đàn ông cách cô rất gần.
"Em còn nhận ra tôi là ai không?"
Nặc Nặc biết cái rắm!
Mắt cô long lanh nước, giường vang lên kẽo kẹt.
Kỳ thật lúc này, phàm là cô gọi tên anh một lần thì anh cũng sẽ không giận như vậy. Nhưng thân thể đang ở thiên đường, trái tim lại bị làm nhục. Cô nở rộ dưới thân anh, ánh mắt mông lung, giống như người ở trên mình là ai thì cô cũng không quan tâm.
Cừu Lệ hung hăng bóp cổ cô.
Cùng chết đi, cứ chết ở trong lòng tôi đi.
Như vậy sẽ không có phản bội và trốn đi, anh cũng sẽ không giận đến mức muốn cắn rớt một miếng thịt trên người cô xuống.
Trước một giây cô hít thở không thông, Cừu Lệ bỗng nhiên buông lỏng tay.
Anh thở hổn hển, ai không biết còn tưởng rằng người suýt bị bóp chết là anh.
Ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Nặc Nặc, cô nhẹ nhàng ho khan. Dáng vẻ ngây thơ không bận tâm, phảng phất như không biết mình làm sai cái gì, hoặc là vốn dĩ cô đã cảm thấy bản thân mình không sai.
Anh bật cười.
Lúc tức đến tận cùng anh đã gần như nổi điên, nhưng vẫn còn có tâm trạng nghĩ, giờ cô đã thành phụ nữ, dáng vẻ này thực sự rất mê hoặc.
Thân thể của cô cũng có thể làm anh sung sướng không thôi.
Trách không được loại ngụy quân tử như Bách Diệp cũng không muốn sống, dám trèo lên giường cô.
Anh biết hai người chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh giận vì cô chưa bao giờ yêu mình, vì lúc nào cô cũng suy nghĩ đến việc phản bội anh. Cô chui vào lòng anh, lại lạnh lùng xẻo một miếng thịt khiến anh đau đớn muốn chết.
Anh vùi vào cần cổ Nặc Nặc, thấp giọng cười: "Đời này, em có chết cũng phải chết trong lòng tôi."
Sau nửa đêm Nặc Nặc mới lấy lại ý thức, lúc mới đầu cô còn ngây ngốc chớp mắt. Sau đó cô mới nhận ra Cừu Lệ.
Nhưng cô lại không có chút sức lực.
Chờ cô kịp tiêu hóa hết mọi chuyện, cô mới biết vừa rồi đã xảy ra những việc quá mức thẹn thùng.
Không, là do anh quá xấu xa.
Cô đang nằm quỳ.
Cừu Lệ hận, nhưng cũng yêu cô muốn chết. Thương tiếc cùng phẫn nộ đan chéo khiến anh trở thành một tên biến thái đích thực.
Cô muốn mở miệng nhưng mới phát hiện giọng nói đã ách cực kì. Trong chớp mắt, ngay cả ý nghĩ muốn đồng quy vu tận với Cừu Lệ cô cũng có.
Cô biết mình bị bỏ thuốc gì, vốn dĩ còn nghĩ thầm coi như bị chó cắn một miếng.
Nhưng sau đó ngoại trừ cảm giác xấu hổ và thống hận, cô còn có cảm giác sợ hãi nói không lên lời.
Cừu Lệ...là nam chính, là nam chính trong bá tổng văn, lại còn cấm dục rất nhiều năm.
Cho nên lúc cô sắp sửa ngất xỉu...lần đầu tiên nảy sinh ý định muốn giết chết tác giả!
Chó này cắn cũng nặng quá rồi!
-
Thời điểm Tiết Tán thông báo hủy bỏ hôn lễ, không biết bao nhiêu người đã lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa quỷ dị.
Dù sao cũng là hôn lễ của Cừu thiếu, sau khi nhận được thiệp mời, ai cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì, dù sao nghe nói Cừu thiếu rất cưng chiều cô vợ nhỏ của mình.
Nhưng tới ngày tổ chức hôn lễ lại trực tiếp thông báo hủy bỏ.
Tưởng Tân Nguyệt cũng một đêm không ngủ, lúc cô ta nghe được "tin tốt" này đã suýt nữa cười thành tiếng. Cô ta biết mọi chuyện thành công. Nếu Tống Nặc Nặc không mặc váy cưới, nếu đối tượng không phải Bách Diệp thì kế hoạch này sẽ không thành.
Hôn lễ?
Vốn dĩ hôn lễ long trọng nay đã thành tang lễ của Tống Nặc Nặc và Bách Diệp rồi.
-
Tới buổi chiều Nặc Nặc mới tỉnh lại.
Ngón tay cô hầu như không cử động được, nước mắt trên má cũng đã khô cạn. Bị anh lăn qua lộn lại, má không cẩn thận va phải đầu giường nên có vài phần xanh tím. Tất cả đều là chứng cứ cho việc anh làm càn đêm qua.
Da thịt của cô vốn đã yếu ớt mảnh mai, dấu vết để lại cũng rõ ràng tới mức dọa người.
Mắt cá chân của cô đang bị anh nắm trong tay.
Nơi đó bị mảnh chai rượu cứa qua bị thương, anh cũng không băng bó cho cô mà chỉ ngồi đó lạnh mặt, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô.
Yêu hận đan xen, tựa hồ như ngay lập tức sẽ nhào lên bóp chết cô rồi lại giống như anh mới là người chết đuối.
Giường đệm hỗn độn.
Thái dương của Nặc Nặc đau đớn.
Cô định ngồi dậy, Cừu Lệ lạnh mặt nhìn, phảng phất như một tòa điêu khắc.
Nặc Nặc không ngu, cô đoán được đại khái tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Người đầu tiên vào phòng này không phải Cừu Lệ, nhưng anh đã nhìn thấy tất cả, khiến anh cảm thấy cô đã cắm sừng anh.
Ngoại tình, lại còn ngoại tình ngay trong đêm trước ngày cử hành hôn lễ.
Loại người cố chấp bá đạo như nam chính không nổi điên mới là lạ.
So với tưởng tượng của mình, lúc này cô quá bình tĩnh.
Đây chính là kết quả tệ nhất mà cô từng đoán được.
Cô phòng đông phòng tây, chính là muốn cách xa anh một chút. Nhưng đến bây giờ vẫn lên giường với anh.
Cảm nhận được sự không khỏe trên người, cô tự nhủ với bản thân rằng, không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao, mục đích của cô là trở về!
Trở về thế giới thực, còn anh ở đây ngủ với không khí đi.
Làm anh cùng không khí, cùng người phụ nữ thâm hiểm như Tưởng Tân Nguyệt tương ái tương sát với nhau.
Vất vả lắm mới ngồi dậy được, tay đang nắm cá chân cô nhẹ nhàng dùng chút sức đã khiến Nặc Nặc đau đến nỗi suýt thì ngất xỉu.
Tên bệnh tâm thần tới gần cô, giọng nói áp lực: "Em cũng biết đau?"
Mẹ nó, ngủ thì cũng ngủ rồi mà anh vẫn còn nổi điên?
Vốn dĩ Nặc Nặc đã không muốn nhịn, cô nhớ tới lúc mình vẫn còn ý thức thì đã muốn giết chết Cừu Lệ. Bởi vậy anh vừa dựa gần vào, cô liền vung tay lên tát.
Lúc trước Cừu Lệ cưng chiều cô cho nên mới mặc cô đánh chửi.
Nhưng bây giờ sự tức giận khi bị "phản bội" vẫn còn, anh không chớp mắt nắm lấy cổ tay cô, sau đó ấn xuống gối.
Tóc đen của cô xõa tung, có vài sợi dừng trên đầu vai.
Yếu ớt lại mỹ lệ.
Khiến người ta có loại dục vọng muốn làm nhục cô, nhưng ánh mắt lại căm hận như muốn giết chết anh.
Anh lạnh lùng cười, nhưng trái tim thì co rút đau đớn.
Anh nói: "Hôn lễ hủy rồi."
Đôi mắt to tròn đang nhìn anh.
"Nếu em đã không muốn vẻ vang đi theo tôi, vậy thì vĩnh viễn không cần danh phận mà sống cạnh tôi đi."
Khóe miệng Nặc Nặc đau, nhưng cô chán ghét nhìn dáng vẻ biến thái đáng giận này của anh.
Cô cố gắng cười: "Ồ cũng tốt, nếu không thì làm luôn đơn ly hôn đi."
Nặc Nặc thấy ánh mát của anh lạnh xuống, quả thật như muốn đóng băng 10 dặm.
Anh kéo cô từ trên giường dậy.
Nặc Nặc thật sự giận, giận quyển sách này, giận những nhân vật ở đây, cũng giận cả sự phát triển quỷ dị của cốt truyện.
Trên đời này, thứ khiến người ta sợ hãi chính là khi bạn chỉ còn cách thành công một bước cuối cùng, sau đó lại đột nhiên ngã vào vực sâu. Cho dù tính tình của cô nhã nhặn ôn hòa nhưng cũng hận không thể đánh chết đám người này.
Cốt truyện của bá tổng văn không khoa học, nhưng cô không ngờ rằng nó lại cẩu huyết tới nỗi kì cục như này.
Quả thật là có ác ý với cô.
Lại càng giống như đang ngăn cản, không cho cô về lại hiện thực.
Cừu Lệ không hề thương hương tiếc ngọc, nhưng Nặc Nặc đứng không vững. Cô bị anh kéo dậy, cả người đều mềm tới nỗi suýt nữa đã quỳ gối trước mặt anh.
Cô cắn răng ngửa đầu nhìn anh, tay anh vươn ra một nửa rồi khựng lại, cuối cùng biến thành lạnh lùng nhìn lại cô.
Nặc Nặc cảm thấy nam chính rốt cuộc sắp hoàn thành cốt truyện của anh rồi.
Đột nhiên cô cũng hiểu ra vì sao trong bá tổng văn luôn có tình tiết nam nữ chính cùng nhau tương ái tương sát, thật sự là...loại đàn ông như này khiến người ta nhịn không nổi mà muốn đánh chết.
Tự đại cuồng vọng, bá đạo tàn nhẫn, tự cao tự đại, những gì anh cho là phải thì nhất định là chân lý.
Nặc Nặc hiểu tình huống hôm qua là như thế nào, nếu không được uống thuốc giải thì có lẽ cô sẽ chết thật. Cô không quan trọng trinh tiết, kiên trì giữ gìn bấy lâu nay chỉ vì không muốn người đàn ông đã từng gây thương tổn cho cô chạm vào mình.
Nhưng tối hôm qua là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Nếu không thể quay về, mà anh còn dám chạm vào mình, cô sẽ băm anh thành trăm mảnh.
Nặc Nặc không dựa vào anh, cô nhìn váy cưới trên đất đã không thể mặc nổi nữa. Trên giường là các loại chất lỏng đã khô cạn...ở giữa còn có một vệt máu...
Sắc mặt của cô trầm xuống.
Không đợi cô chọn bọc chăn đơn dơ loạn hay cố chắp vá mặc váy cưới ra ngoài, anh đã bế cô lên giường.
Nặc Nặc tức giận trừng mắt nhìn, cô nói không rõ, trạng tháu của cô bây giờ chính là từ một con mèo xù lông biến thành một con hổ dựng lông.
Cừu Lệ lạnh giọng: "Chờ một chút."
Anh mở cửa đi ra ngoài không quá hai phút, lúc về cầm theo một bộ quần áo.
Lúc này là mùa thu, trong tay anh cầm là một chiếc áo lông. Vào phòng liền lạnh mặt muốn tròng vào người cho cô.
Nhưng Nặc Nặc không muốn anh chạm vào mình, nhưng động tác cảu người đàn ông thô lỗ, dáng vẻ lạnh lùng như sắp thi hình với cô.
Vài lần cô muốn đánh anh nhưng đều bị đè lại.
Rốt cuộc Nặc Nặc cũng biết sự chênh lệch giữa đàn ông và phụ nữ, nếu Cừu lệ không muốn thì ngay cả một sợi tóc của anh cô cũng không chạm vào được. Vố dĩ cô còn nhịn nổi, nhưng đến lúc này thì thật sự uất ức khổ sở.
Cũng mặc kệ chật vật cùng tự tôn.
Giữ nguyên tư thế hai tay bị anh đè nghiến lên đầu giường, òa một tiếng khóc lớn.
Giọng của cô vốn đã khàn khàn, tên này còn không cho cô uống một ngụm nước.
Cô khóc đến nỗi thở hổn hển, cổ họng đau đớn.
Không màng hình tượng, tựa như đứa trẻ đã uất ức đến mức tận cùng, vừa khóc liền không dừng được.
Bàn tay Cừu Lệ đang nắm cổ tay cô cũng nhẹ nhàng run rẩy. Cô là kẻ phản bội, kẻ lừa đảo, cô không có trái tim. Anh tự nhủ với bản thân rất nhiều lần.
Anh kéo vạt áo của cô xuống, che khuất đùi.
Cô vẫn còn khóc cực kì đáng thương.
Anh thấy vết thương trên đùi cô, thật ra cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, đó là lúc anh động tình đã lưu lại. Nhưng thân thể của cô mảnh mai non nớt, phỏng chừng mấy ngày nữa cũng chưa tan hết vết bầm.
Cừu Lệ như tử tù bị nhốt trong tuần hoàn của sự lạnh lẽo và nóng bỏng, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng buông tay cô ra.
Nếu bây giờ cô đánh, sẽ vừa vặn tát vào mặt anh.
Đời này của anh cũng chỉ bị duy nhất một người là cô giẫm đạp quá nhiều lần.
Nhưng mà cô thật sự uất ức, ngay cả ý định đánh anh cũng không có, chỉ khóc đến tê tâm liệt phế, không có cách nào để dừng lại được.
Anh không biết bản thân cảm thấy chua xót hay thương tiếc nhiều hơn.
Nếu tối qua không bóp chết cô thì đời này đã không thể giết cô nữa rồi. Anh không nỡ, còn có cách nào chứ?
Cừu Lệ bế cô lên, để cô dựa và ngực mình.
Thôi bỏ đi...
Anh giám sát cô chặt chẽ một chút, không để cô cùng những tên đàn ông khác gặp nhau là tốt rồi.
Chỉ cần cô không rời đi, anh sẽ chịu đựng tất cả.
Nhưng chuyện mà Cừu Lệ không nghĩ tới chính là, Nặc Nặc vừa về liền phát sốt.
Cô rất an tĩnh, hai mắt nhắm chặt không hề nhúc nhích, nếu không phải vẫn còn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô thì anh không biết mình sẽ thế nào nữa.
Cừu Lệ vội vàng đưa cô đi bệnh viện.
Một bác sĩ trung niên sau khi kiểm tra tổng quát cho Nặc Nặc, ánh mắt nhìn Cừu Lệ không có chút thiện cảm nào.
Nhưng bà còn biết đây là ông chủ của mình, chẳng qua ở nhà bà cũng có 1 cô con gái tầm tuổi này, cho nên khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Bác sĩ Phương thấy dáng vẻ ngẩn ngơ sốt ruột của Cừu Lệ thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Xem ra là còn yêu còn đau lòng.
"Cừu tổng, ngài không rửa sạch thân thể, cũng không cho cô ấy uống nước?"
Cừu Lệ nhíu mày, anh không hiểu cái này.
"Cô ấy đang phát sốt, trên người cũng có thương tích. Ngài quá...không khắc chế."
Bình thường Cừu Lệ không coi ai ra gì, nhất định sẽ không chịu ngồi im nghe người khác dạy đời như vậy. Nhưng bây giờ anh chỉ im lặng, thừa nhận sai lầm của mình.
Lúc ấy đã là tháng 10, gió thu ngoài cửa sổ hiu quạnh.
Anh nhìn Nặc Nặc an tĩnh mềm mại nằm trên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Tại sao lại phản bội anh?
Tại sao lại đối xử với anh như vậy?
Nhưng cho dù là như thế, anh cũng muốn ở bên cạnh cô, chỉ cần anh còn sống 1 ngày thì nhất định sẽ không buông tay.