Edit: Giai Kỳ.
Phòng kí túc xá dành cho hai người, lúc Nặc Nặc đi vào đã thấy cô gái khác đã tới.
Đang ngồi ở bàn học trang điểm, Nặc Nặc lên tiếng chào cô ấy, nhưng mí mắt cô nàng kia cũng không nâng lên, lộ ra cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo.
Nặc Nặc cũng không giận, cô để vali xuống, lấy đồ vật của mình ra.
Nữ sinh kia quay đầu lại nhìn, hừ một tiếng, tựa hồ như đang cười nhạo Nặc Nặc "nghèo rớt mồng tơi".
Đồ đạc của Nặc Nặc vốn đã không nhiều lắm, những gì cô có đều là nguyên thân để lại. Còn những thứ Cừu Lệ cho cô, cô sẽ không dùng. Nếu cô đã không ở bên anh thì đương nhiên sẽ không sử dụng bất cứ thứ gì mà anh tặng. Cho nên lúc cô tới trường đã cẩn thận loại hết những thứ mà người hầu để vào, quần áo mang đi theo cũng chỉ là những bộ đồ rộng thùng thình của nguyên thân Tống Nặc Nặc.
Cô bạn cùng phòng này tuy xem thường cái nghèo của Nặc Nặc, nhưng tầm mắt vẫn cố ý vô tình nhìn về phía mặt của cô.
Năm nay Nặc Nặc đã 18, gần 19 tuổi, da thịt mềm mại, dung nhan tuyệt sắc, lúc cô rũ mắt nghiêm túc dọn đồ lại càng thêm xinh đẹp.
Không khí ở chung của hai nữ sinh kì quái, Nặc Nặc thấy bạn cùng phòng không quan tâm mình thì tự đi xuống dưới nhận chăn bông và drap giường mà nhà trường phát cho, rồi tự mình thay hết.
Cô đoán được bạn cùng phòng của mình rất có tiền, trong nhà rất giàu có, đồ trang điểm của cô ấy đều là đồ đắt tiền.
Tới buổi tối, bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm xong trở về, thấy Nặc Nặc đang quét dọn thì ngẩn người, ngay sau đó quay đầu đi.
Thích quét dọn thì đi mà làm.
Nhưng thời buổi này có rất ít mấy cô gái ngốc ngốc, mọi người đều ước gì mình không cần làm hoặc chia đều, cô bạn xinh đẹp nghèo rớt mồng tơi này lại hay rồi, còn quét dọn thay cả phần của cô nàng.
Nặc Nặc đã quét dọn xong.
Bạn cùng phòng tên là Đinh Tư Mông.
Đinh Tư Mông tính uống nước chanh xong thì lên giường chơi điện thoại, đột nhiên hét toáng lên.
Lá gan Nặc Nặc cũng không lớn, bị tiếng hét của cô bạn làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn.
Đinh Tư Mông nhảy dựng lên: "Má ơi có gián! To quá đi mất huhu!"
"..." Nặc Nặc đi đến thì thấy một con gián to bằng móng tay đang nằm trong góc bàn của Đinh Tư Mông.
"Nhanh đuổi nó đi, gớm quá đi mất thôi." Đinh Tư Mông trốn phía sau Nặc Nặc.
Nặc Nặc cảm thấy có chút buồn cười, thật ra cô không sợ mấy con này. Trong hiện thực, nhà cô rất nghèo, nhìn mấy con này cũng thành quen nên không có sợ. Cô sợ mấy con mềm mềm mà không có chân hơn.
Côn trùng còn đỡ.
Vốn dĩ Nặc Nặc không muốn để ý đến Đinh Tư Mông, nhưng thấy sắc mặt cô nàng trắng bệch thì vẫn tốt bụng đi tới xử lí con gián kia giúp cô nàng.
Chờ cô vứt rác xong đi lên, kinh ngạc phát hiện Đinh Tư Mông đang ngồi ở chỗ mình.
Đinh Tư Mông hừ nói: "Cậu nhìn cái gì, tôi ngồi một chút không được à?"
Nặc Nặc chớp mắt: "Nếu cậu sợ thì để mai tôi mua ít thuốc diệt côn trùng về."
Mặt cô nàng đỏ bừng: "Ai sợ chứ?" Đồ quỷ nghèo đáng ghét.
Nặc Nặc lên giường ngủ, thấy Đinh Tư Mông vẫn còn cứng đờ ngồi ở chỗ kia. Lâu lắm rồi cô chưa được ở chung với bạn cùng lứa tuổi, cô còn cảm thấy có chút buồn cười. Thoạt nhìn thì thấy tính cách Đinh Tư Mông không tốt lắm, nhưng người như vậy thì không có mưu mô gì. Nặc Nặc nhẹ nhàng mím môi, cũng mặc kệ cô nàng mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau có tiết, Đinh Tư Mông mang theo một đôi mắt thâm quầng rời giường.
Nặc Nặc rửa mặt xong xuôi thì đến phòng học, Đinh Tư Mông mắt trông mong mà đi theo cô.
Cô quay đầu nhìn cô nàng, mắt to sạch sẽ thuần túy.
Đinh Tư Mông xấu hổ, nhìn trời nhìn đất chứ không chịu nhìn Nặc Nặc.
Nặc Nặc đi vào lớp học, không lâu sau Đinh Tư Mông cũng ngồi xuống cạnh cô.
Giáo viên bắt đầu giảng bài, còn Đinh Tư Mông đang chơi di động.
Lúc đầu Nặc Nặc còn đang chăm chú chép bài, nhưng lơ đãng quét mắt qua màn hình di động của Đinh Tư Mông, ánh mắt liền ngây ngẩn.
Đinh Tư Mông liếc cô, ngữ khí đắc ý: "Cậu nhìn cái gì, chắc cậu không biết người đàn ông này đâu nhỉ? Anh ấy là nam thần của tôi đấy."
Nặc Nặc dời ánh mắt khỏi "nam thần" của cô nàng.
Đó là bức ảnh Cừu Lệ trên tạp chí, mặt nghiêng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
Nặc Nặc quay đầu nghiêm túc nghe giảng, Đinh Tư Mông lại bất mãn.
"Này, cậu có ý gì thế? Các cậu chỉ biết mấy tiểu thịt tươi, anh ấy còn lợi hại hơn idol của mấy người nhiều. 18 tuổi kế thừa sản nghiệp của gia tộc, bây giờ cực kì lợi hại trâu bò luôn. Hơn nữa anh ấy không hề có cảm xúc với bất kì au, không có drama tình ái, quả thật là đẹp trai không chịu nổi." Đinh Tư Mông đã ảo tưởng vô số lần rằng người đàn ông này đang đợi mình lớn lên.
"Hơn nữa tôi nói cho cậu biết một bí mật, đại học X vẫn luôn có một hiệu trưởng thần bí vô vùng lợi hại vô cùng nhiều tiền, chính là anh ấy đó."
Nặc Nặc: "Ờ!:
Đinh Tư Mông: "Đúng là nông cạn."
Nặc Nặc nông cạn không còn gì để nói.
Thật vất vả mới đến lúc tan học, Nặc Nặc đã làm xong thẻ sinh viên, đang định tới căng tin ăn cơm. Bây giờ cô đúng là nghèo thật, thẻ đen mà Cừu lệ cho cô đều khóa ở trong ngăn tủ ở biệt thự.
Toàn bộ gia sản của Nặc Nặc chỉ có thẻ ngân hàng của nguyên thân, cô đang nghĩ đến việc đi làm thêm để kiếm chút tiền.
Đinh Tư Mông xoắn xuýt đi theo: "Cậu có muốn ăn bò bít tết không? Tôi đang thiếu một người đi ăn cùng, cậu đi ăn với tôi đi, tôi mời."
Nặc Nặc lắc đầu: "Tôi ăn ở căng tin."
Đinh Tư Mông quay đầu: "Tôi tự đi, hứ!"
Nặc Nặc cảm thấy cô nàng rất đáng yêu.
Ngoại trừ thẩm mỹ có chút đáng sợ.
Tính cách của Đinh Tư Mông như vậy, nếu gặp bạn cùng phòng không tốt, khả năng cô nàng sẽ trở thành cây rụng tiền ngốc bạch ngọt.
Việc học của ngành Y rất lớn, hơn nữa 5 năm mới tốt nghiệp.
Nặc Nặc đi học được 1 tuần, cô không giống nguyên thân, các bạn học rất thích cô. Không lâu sau mọi người đều biết khoa dược có hoa khôi cực kì xinh đẹp.
Cô cũng bắt đầu đi tìm việc làm thêm.
Nhưng tới lúc cô thay quần áo đi ra khỏi cổng trường, cứ cảm thấy có gì đó kì quái. Cô bất động thanh sắc mà xoay người nhìn lại, phía sau không có ai đáng nghi.
Nặc Nặc nhíu mày, lòng cảnh giác khiến cô nắm chặt tờ giấy tuyển dụng nhân viên làm thêm.
Cô chỉ đi mua một chai nước rồi về.
Nơi này có người của Cừu Lệ.
Nặc Nặc cũng ý thức được sự đáng sợ, nếu Cừu Lệ có thể thả lỏng cô, thì cũng có bản lĩnh nắm chặt cô trong lòng bàn tay.
Đinh Tư Mông đang dọn đồ chuẩn bị về nhà: "Nặc Nặc, cậu muốn ăn cái gì không? Tuần sau tôi mang cho cậu."
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu."
"Tôi thấy cái gì ngon thì mang cho, ba tôi tới đón rồi, không nói nữa, tuần sau gặp lại nhé."
"Chú ý an toàn."
Chờ Đinh Tư Mông đi rồi.
Nặc Nặc lấy điện thoại ra, gọi cho dãy số mà cô gần như là đã học thuộc lòng.
Bên kia rất nhanh đã nhấc máy, Nặc Nặc nắm chặt di động, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của một người phụ nữ: "Xin chào, ai vậy?"
"Chào cô Khương Anh, cháu là Tống Nặc Nặc. Xin lỗi vì đã làm phiền cô, lúc trước cô nói cháu có thể tìm cô để nhờ giúp đỡ. Nếu cô không phiền thì có thể tìm giúp cháu một đạo sĩ nổi danh hoặc một pháp sư không ạ?"
Khương Anh cười, bà nhớ rõ cô gái nhỏ đã cứu mình. Việc nhỏ này nằm trong phạm vi năng lực của bà, nhưng một cô gái nhỏ lại có thỉnh cầu như vậy thì không khỏi có chút kì lạ.
"Cháu gặp phiền phức gì sao, Nặc Nặc?"
"Vâng, nhưng cháu không tiện nói ra. Nhưng chuyện này rất quan trọng với cháu, cháu hy vọng có thể tìm thấy một đại sư thật bản lĩnh. Cháu nhờ cả vào cô ạ...cháu, tuy cháu không có năng lực báo ơn cô, nhưng nếu cô có gì cần giúp thì cháu sẽ tận lực."
"Không sao, để cô tìm giúp cháu, có tin gì sẽ nói cháu nghe."
Nặc Nặc cười nói: "Cảm ơn cô ạ."
Tắt máy, Nặc Nặc mới đi đến ban công, ngón tay lướt trên màn hình, cuối cùng dừng lại ở tên "Cừu Lệ".
Nặc Nặc ấn vào.
Điện thoại rất nhanh đã chuyển được.
Nặc Nặc biết quanh mình có tai mắt của Cừu Lệ.
Anh bình tĩnh cường đại, nhất định sẽ nghi ngờ cô. Nhưng cũng không sao, nếu anh không vạch trần thì chứng tỏ anh thích cô ngoan ngoãn, thích cô làm nũng với anh.
Nặc Nặc nói: "Cừu Lệ, em được nghỉ rồi, anh có muốn đón em về nhà không?"
Thần sắc Cừu Lệ lạnh nhạt cả ngày, cuối cùng mới lộ ra một nụ cười: "Ừm, tôi tới ngay."
Trong lúc đợi anh, Nặc Nặc nhíu mày nhìn mình trong gương.
Không biết có phải do cô ảo giác hay không, mà cô lại cảm thấy thân thể này càng ngày càng giống với dáng vẻ của cô trong hiện thực.
Nữ sinh 18 tuổi thay đổi cũng không thay đổi lớn như vậy nha.
Dung mạo lúc trước của nguyên chủ chỉ có chút giống vớ Nặc Nặc.
Nặc Nặc do dự rất lâu mới cầm lấy đồ trang điểm để makeup nhẹ. Khiến gương mặt giống mình ở hiện thực tới 9 phần trở nên thanh tú hơn chút, thiếu vài phần ngây thơ lại vũ mị.
Nặc Nặc nghĩ tới một loại khả năng đáng sợ.
Vì sao dung mạo lại chậm rãi thay đổi?
Chẳng lẽ dung mạo của mình và của nguyên thân đang dung hợp với nhau, nếu lại không thể quay về thế giới thực thì có một ngày cô sẽ vĩnh viễn ở trong sách và không thể về nhà được. Mà thân thể này cũng sẽ hoàn toàn biến thành thân thể ở thế giới thực?
Cô đã ở đây 1 năm, là có cái gì đó đã hạn chế thời gian sao?
Suy đoán lớn mật này khiến Nặc Nặc có chút hoảng hốt.
Diện mạo bây giờ ngày càng giống với cô ở hiện thực, không lẽ sẽ có một ngày cô hoàn toàn xuyên tới đây?
Nặc Nặc chỉ có thể chờ tin tức từ Khương Anh.
Cả người cô cứng đờ, nghĩ đến một suy đoán còn kinh khủng hơn.
Lần đầu tiên cô xuyên sách, nam chính đã biết cô không phải Tống Nặc Nặc.
Quan sát của Cừu Lệ rất nhạy bén, tâm tư của anh cũng quỷ quyệt. Chính cô còn phát hiện thì sao Cừu Lệ lại không?
Nặc Nặc do dự một chút, sau đó tẩy trang, cuối cùng lại trang điểm lại.
Cô nhìn chính mình trong gượng, dung nhan quen thuộc tới mức có thể khiến lòng cô run lên.
Đây chính là mình trong hiện thực, hầu như không hề khác chỗ nào. Nặc Nặc đứng dậy, đeo balo đo ra khỏi phòng.
Cừu Lệ rất nhanh đã đến, Nặc Nặc đứng ở cửa VIP để chờ anh.
Cô muốn nghiệm chứng một chút xem suy đoán của mình có đúng hay không.
Khi đó còn chưa đến tháng 10, nhưng thời tiết đã lạnh hơn rất nhiều.
Mùa hè cực nóng, mà mùa đông lại càng lạnh thấu xương.
Nặc Nặc mặc một chiếc áo len màu lam nhạt, trên vai đeo balo, phối hợp với một chiếc quần jean màu trắng.
Chân cô thon dài tinh tế, mặc quần như vậy cũng rất đẹp.
Lúc Cừu Lệ xuống xe, cô còn đang ngơ ngác đá đá cục đá ven đường.
Anh nhịn không được cong môi.
Sau đó thiếu nữ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, hô hấp của Cừu Lệ như cứng lại.
Anh có cảm giác như trái tim mình ngừng đập.
Cô rất đẹp, hơn nữa ngày càng đẹp. Anh đã phát hiện chuyện này từ lâu, trước kia chỉ cho rằng đây là biến háo bình thường khi trong nhà nuôi một cô gái nhỏ lớn lên.
Nhưng cùng so sánh với Tống Nặc Nặc nguyên bản, những thứ đó đều vượt qua phạm vi bình thường.
Thiếu nữ trước mắt ngẩng đầu nhìn anh, cơ hồ mỗi một giây đều khiến anh hưng phấn một cách bí ẩn. Ngoại trừ tình yêu sâu đậm, còn có ham muốn chinh phục và tính chiếm hữu của đàn ông, mãnh liệt đến mức anh hầu như không kìm nén nổi.
Anh muốn cô.
Muốn trái tim của cô, muốn thân thể của cô, muốn tất cả của cô thuộc về mình.
Cừu Lệ nhớ lại trước kia đua xe mạo hiểm, trái tim anh cũng không hề đập nhanh hơn một nhịp nào.
Nhưng một ánh mắt của cô cũng đã dễ dàng làm được điều đó.
Nặc Nặc ngước mắt, liền thấy sự kinh diễm và tình cảm quỷ dị không kịp che giấu trong mắt anh. Tuy rằng cô nhìn không hiểu.
Nhưng ánh mắt này quá quen thuộc, giống hệt như lần đầu gặp khi xuyên sách, phản ứng như bận tâm thần của anh hầu như giống nhau như đúc.
Lòng cô trầm xuống.
Quả nhiên anh đã đoán được cái gì đó, nhưng anh không nói.
Vậy anh đang muốn cái gì???