Đến Cừu thị để gặp Cừu Lệ không phải chuyện dễ dàng gì.
Lễ tân cùng bảo vệ ở dưới tầng 1 đều đang tăng ca.
Lúc Nặc Nặc còn đang do dự, bọn họ cũng đang nhìn về phía cô.
Thiếu nữ 18 tuổi bởi vì sợ lạnh nên xõa tóc ra, những lọn tóc mềm mại ngoan ngoãn rũ ở trên vai.
Áo lông màu vàng, hai quả cầu bằng nhung bị gió thổi cũng hơi đung đưa.
Nặc Nặc đeo găng tay cùng khẩu trang ra ngoài, mẹ Trần còn sợ cô lạnh nên đã quàng thêm cho cô một chiếc khăn len màu trắng gạo.
Bây giờ cả người cô chỉ có đôi mắt to tròn ngập nước là lộ ra bên ngoài.
Cô chưa từng tới công ty nên cũng chẳng có ai ở đây quen biết cô.
Bảo vệ nhìn cách ăn mặc của cô là đoán được cô vẫn là học sinh cấp ba, không biết bọn họ có nhận ra được đám bảo an đi theo sau cô chính là người của Cừu Lệ không. Vì sai lầm lúc trước của Đỗ Nhất nên Cừu Lệ đã tức giận mà thay một loạt bảo an mới để đi theo bảo vệ cho Nặc Nặc.
Các nhân viên an ninh chỉ có thể đoán già đoán non không biết cô là vị tiểu thư nhà giàu nào.
Giống như Trần Thiến vậy, nghĩ mọi cách để được gặp Cừu Lệ.
Bọn họ hơi rùng mình, lại là một cô gái ngây thơ muốn bám theo Cừu thiếu.
Bảo an đi theo cô đã được thay mới hoàn toàn, hiện giờ người đứng đầu tên là Tiết Tán. Lấy chuyện lúc trước làm gương, bây giờ bọn họ càng thêm cẩn thận, thấy Nặc Nặc ôm quả táo đứng ở trong gió lạnh đã vài phút thì nhịn không được tiến lên khuyên: "Hay là cô chủ đi lên đi? Bên ngoài lạnh lắm."
Nặc Nặc cũng cảm thấy cả một đám người cứ đứng im ở ngoài trời đêm với cô quả thật rất ngốc.
Cô gật gật đầu.
Tiết Tán gọi cho Cừu Lệ.
Nặc Nặc nghiêng đầu nhìn, đột nhiên cô lại nhớ tới ngày đó Vệ Vịnh đã từng nói rằng Cừu Lệ tự cao tự đại không coi ai ra gì, lúc làm việc cũng không bao giờ để ý đến ai. Chờ Cừu Lệ tới cứu cô là chuyện không có khả năng.
Nhưng ngày hôm ấy Cừu Lệ đến rất nhanh.
Mà bây giờ Tiết Tán lại trực tiếp gọi cho anh, chứng tỏ anh rất để ý tới chuyện của cô.
Ít nhất là Cừu Lệ cũng không phải người không coi ai ra gì.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Tiết Tán nói: "Cô chủ cứ thế đi lên là được."
Bảo an cùng lễ tân nhận được lệnh thì ánh mắt nhìn Nặc Nặc cũng thay đổi. Thật ra bọn họ không biết boss mình có vị hôn thê, nhưng mà mọi người đều biết bây giờ boss đang mắng chửi nhân viên trong cuộc họp.
Tính tình Cừu Lệ rất kém, trong buổi họp thường niên phòng tài vụ và kế toán lại nộp bản báo cáo sai lệch thông tin. Những năm trước công ty còn mở vũ hội rồi tiệc tối, cuối năm còn có khen thưởng cực kì phong phú, nhưng năm nay không một ai dám hó hé nửa lời.
Mấy ngày nay mọi người đều nơm nớp lo sợ, trời có sập xuống cũng không dám đi gặp boss của mình.
Huống chi là trong lúc có cuộc họp quan trọng như này, mọi người ai cũng cảm thấy đầu xuân năm sau người của phòng kế toán sẽ được thay mới hoàn toàn, từ trước tới nay Cừu Lệ không hề khoan dung với những ai không có năng lực.
Cho nên Nặc Nặc tới lúc này, có rất nhiều người dùng ánh mắt như đang nhìn thần minh để nhìn cô..
Nặc Nặc bị nhiều người nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên.
Tiết Tán đưa cô đến thang máy chuyên dụng của Cừu Lệ: "Cô chủ lên đi, Cừu tổng đang ở văn phòng tầng 88 đợi cô. Tôi sẽ đợi ở dưới này."
Nặc Nặc ôm quả táo đi vào thang máy.
Cô đứng trong gió lạnh mấy phút, tuy lòng bàn tay ấm áp nhưng những đầu ngón tay đã nhuốm lạnh.
Thang máy mở ra, tầng 88 cũng chỉ có một văn phòng, thiết kế cực kì xa hoa.
Nếu không phải thế giới trong tiểu thuyết thì phỏng chừng sẽ rất ít có tòa nhà nào cao như vậy. Nặc Nặc nhớ rõ lúc trước có từng đọc qua một vài tài liệu, tòa cao ốc cao nhất trên thế giới mới chỉ có 101 tầng, cao hơn 500m.
Nặc Nặc cố khắc phục sự sợ hãi đối với tầng 88 này, từ ngày bị bịt mắt rồi mang đi nhảy bungee đã để lại trong lòng cô một bóng ma.
Cô liếc mắt một cái là có thể thấy Cừu Lệ, anh đang ngồi trước bàn làm việc đọc bản báo cáo.
Trong văn phòng có mùi thuốc lá nhạt nhẽo, Nặc Nặc ngửi ngửi, mùi thuốc lá cũng chưa kịp tan đi.
Cửa sổ sát đất được mở ra, có lẽ Cừu Lệ muốn mượn gió trời để thổi tan mùi thuốc lá trong phòng.
Nghe nói những người hay thức đêm thăng ca thường rất thích hút thuốc để giữ cho tinh thần được tỉnh táo.
Cừu Lệ rất ít khi hút thuốc trước mặt cô.
Đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn chút khiếp sợ.
Rốt cuộc mục đích tới đây của cô cũng không tính là tốt, mà cô hy vọng anh sẽ buông tha cho mình. Mẹ Trần nói vốn trong nhà có nuôi 4 chú chó becgie Đức, nhưng chỉ duy nhất chú chó đã chết kia chính là chú chó không nghe lời và bất trung nhất.
Mà chuyện của Trần Thiến lúc trước cũng khiến Trương Thanh Đạc suy sụp rất lâu. Tuy hắn ta bị Trần Thiến lợi dụng nhưng cũng không thể thoát nổi cơn thịnh nộ của Cừu Lệ. Mẹ Trần cũng nói, người khác với chó, Cừu Lệ cũng nhớ tới bao nhiêu năm làm anh em với Trương Thanh Đạc nên cũng không làm chuyện gì quá đáng sợ với hắn.
Nặc Nặc gõ cửa.
Cừu Lệ ngước mắt, anh cười: "Lại đây."
Nặc Nặc đi tới, cô không biết nên nhìn vào nơi nào, cũng giữ lễ phép không tự ý nhìn vào đống giấy tờ trên bàn của anh. Lỡ đâu có thông tin cơ mật của công ty thì sao?
Anh thấy cô mặc thành như vậy thì bật cười.
Đối lập với người ăn mặc đơn giản không sợ lạnh như anh, nhìn cô tròn tròn mềm mại cực kì đáng yêu.
Cừu Lệ biết cô sợ lạnh.
Sợ lạnh như vậy còn đến công ty tìm anh?
Anh duỗi tay kéo cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Nặc Nặc sợ nhất những lúc anh như thế này, cô hơi kinh hoàng ngước mắt nhìn.
Tâm tình của anh lúc này rất vui vẻ, cười khẽ ra tiếng: "Ngoan, để tôi ôm một cái."
Đúng là tay anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, sợ làm cô đau nên không dám dùng sức.
Cách lớp quần áo dày cộm kia anh vẫn có thể cảm nhận được vòng eo tinh tế mềm mại kia.
"Em tới làm gì, hửm?"
Gương mặt Nặc Nặc đỏ bừng, cô âm thầm cảm thấy may mắn khi anh không tháo khẩu trang của cô xuống. Đôi mắt cô ướt dầm dề, bởi vì xấu hổ nên cũng không biết trả lời thế nào. Cũng quên luôn cả sự tồn tại của quả táo đang nằm trong tay.
Bàn tay đang đeo găng tay lông cừu ôm một quả táo đỏ bụ bẫm.
Thiếu nữ tóc đen càng khiến da cô trở nên trắng hơn, viên lệ chí nơi khóe mắt lại càng chọc người trìu mến.
Nặc Nặc không trang điểm, da cô vào mùa đông khá yếu nên ngoại trừ những lúc đi học thì thời gian còn lại cô đều để mặt mộc.
"Táo?"
Nặc Nặc gật đầu, nhu giọng nói: "Mẹ Trần bảo tôi mang cho anh."
Anh nhịn không được bật cười, lồng ngực cũng run lên. Nặc Nặc ngẩn ngơ không rõ anh đang cười cái gì. Vốn dĩ cô đã xấu hổ, cô không có thói quen chung sống hòa bình với Cừu Lệ.
Cô hơi bực: "Không thích thì thôi."
"Thích!" Ý cười lan tràn trong mắt anh, Cừu Lệ dịu giọng dỗ dành cô: "Nặc Nặc tặng gì tôi cũng thích."
Anh cúi đầu cắn một miếng trên quả táo.
Nặc Nặc ngơ ngẩn ôm lấy quả táo, do dự một lúc mới nhỏ giọng sợ hãi nói: "Anh đừng ăn, còn chưa rửa đâu."
Mẹ Trần nói chỉ cần cô chủ đi thăm cậu ấy thì dù có tặng quả táo thôi cậu ấy cũng sẽ vui gần chết. Vì thế bà nhét quả táo vào lòng cô, nhưng còn chưa kịp rửa thì anh đã ăn rồi.
Lần trước Tống Liên gọt táo cho Cừu Lệ anh còn lạnh lùng không thèm liếc một cái, Nặc Nặc cho rằng chỉ tặng anh rồi thôi.
Cừu Lệ cười nói: "Không sao."
Nặc Nặc còn cho rằng anh sẽ tức giận, kết quả anh còn chẳng thèm nhíu mày.
Từ khi nào mà nam chính lại tốt tính như vậy?
"Bên ngoài làm em lạnh lắm sao?"
Nặc Nặc lắc đầu: "Tôi ngồi ở trong xe, không có lạnh."
Cô không thích ở chung với Cừu Lệ, cô sợ nhìn thấy ánh mắt chiếm hữu cực mạnh của anh.
Với lại chỉ cần nhìn thấy cô, Cừu Lệ nhất định phải chạm vào người cô bằng được.
Anh muốn cô ở trong lồng ngực, trong hơi thở của mình.
Nặc Nặc nói: "Vậy tôi về trước nhé? Anh..." Cô dừng một chút: "Anh chú ý sức khỏe, trời lạnh thì mặc nhiều quần áo vào một chút."
Đáy mắt anh dịu dàng như nước, nhịn không được cong môi: "Tuân lệnh."
"Vậy anh mau buông tôi ra."
Lòng anh thành vũng nước, nghĩ thầm thời gian cũng không kém nhiều lắm.
Giây phút anh vừa buông tay ra, đột nhiên cả văn phòng tối đen.
Nặc Nặc hoảng sợ, toàn bộ đèn thủy tinh đều đã tắt, cô ngây ngốc: "Cúp điện sao?"
Cừu Lệ nói: "Làm em sợ à? Để tôi gọi hỏi thử sao lại thế này."
Sau đó Nặc Nặc nghe thấy giọng nói gần như khóc của thư kí ở đầu dây bên kia: "Dạ thật sự xin lỗi tổng giám đốc, ở tầng 45 xảy ra sự cố nên suýt chút nữa đã cháy. Bây giờ toàn bộ office building đều bị cắt điện rồi ạ. Nếu muốn sửa gấp cũng phải mất mấy giờ."
Nặc Nặc: "..." Cô xui xẻo vậy sao?
Ngữ khí của Cừu Lệ trầm trọng: "Làm việc thất trách, ngày mai cho nghỉ việc hết đi."
Thư kí tắt điện thoại, từ buồn rầu chuyển sang vui vẻ: "Mọi người mau về thôi."
Tiếng hoan hô vang dội khắp các lầu.
"Tốt quá không cần tăng ca nữa rồi."
"Có chuyện gì vậy không biết? Boss lại chủ động cắt điện đấy."
"Haha chị Cổ nói cuối năm nay thưởng gấp đôi. mọi người mau về tắm rửa rồi đi ngủ, chuẩn bị đón Tểt thôi."
Phòng tài vụ và phòng kế toán là kích động nhất, chỉ kém quỳ xuống cảm tạ trời xanh, cuồi cùng cũng đã tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trên tầng 88 Nặc Nặc đã gần khóc đến nơi, duỗi tay cũng không thấy năm ngón.
Tối đến đáng sợ.
Cừu Lệ hỏi cô: "Em sợ tối sao?"
Nặc Nặc lắc đầu, cho rằng tối thế này anh không thấy được mình nên mạnh miệng nói: "Không sợ."
Cừu Lệ cười cười: "Túm lấy áo tôi, cẩn thận không ngã."
Nặc Nặc do dự, anh lại nói: "Đưa em đi xem cảnh đường phố vào ban đêm dưới tòa nhà chọc trời này nhé."
Tay Nặc Nặc bị tay anh bao lại, Cừu Lệ dẫn cô đến gần cửa sổ sát đất.
Tầng cao gió lớn, Cừu Lệ sợ cô lạnh nên đóng cửa sổ lại.
Lúc Nặc Nặc rũ mắt nhìn xuống, trong mắt được những ngọn đèn nhỏ vụn dưới kia thắp sáng.
Cảnh đẹp mỹ lệ kinh tâm động phách thậm chí còn khiến cô quên đi nỗi sợ độ cao của mình.
Có vô số những ngọn đèn lung linh từ những tòa cao ốc khác tỏa ra.
Mà nơi cô đứng lại tối tăm, thời tiết khắc nghiệt cùng với những cơn gió lạnh run người cũng trở nên nhu hòa mỹ lệ dưới bóng đêm.
Lần đầu tiên cô nhận ra thế giới này cũng rất đẹp, không phải lúc nào cũng mây đen xám xịt cả bầu trời.
Cừu Lệ đang nhìn cô, bởi vì ánh đèn bên ngoài hắt vào nên trong mắt cô như chứa hàng vạn vì sao, anh không tiếng động mà mỉm cười.
"Nặc Nặc, mất điện nên không thể dùng thang máy được. Bây giờ muốn đi từ tầng 88 này xuống chỉ có thể đi thang bộ thôi, nhưng như vậy nguy hiểm lắm."
Nặc Nặc cũng sửng sốt.
Cô có chút muốn khóc, đây là tầng 88 đấy, tối thế này thì đi bộ xuống kiểu gì?
Cừu Lệ kiến nghị: "Không bằng em vào phòng nghỉ của tôi ngủ một lát, để tôi gọi người sửa điện."
Nặc Nặc nói: "Hay là chúng ta đi xuống đi?"
Cừu Lệ thầm cười nhạo, cô đúng là vừa ghét vừa sợ anh hết thuốc chữa rồi. Thà lần mò trong bóng đêm đi bộ từ tầng 88 xuống chứ không muốn ở chung một phòng với anh.
Anh nhếch mép: "Được thôi."
Nhưng đến lúc anh dẫn cô ra đến cầu thang bộ...
Nặc Nặc nhìn xung quanh tối đen như mực: "..."
Đừng nói là người, có là quỷ cũng chẳng dám đi xuống.
Cừu Lệ nói: "Tôi ôm em xuống được không?"
"Không cần, hay là chúng ta cứ từ từ đợi đi."
Cuối cùng Cừu Lệ vẫn đưa cô về phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ có sofa, còn có cả giường.
Cừu Lệ nói: "Em lên trên giường ngủ đi, đắp chăn vào không lạnh. Tôi sẽ ở bên cạnh canh cho em ngủ, đừng lo, tôi đã nói là sẽ không chạm vào em rồi mà."
Nặc Nặc chỉ dám ngồi chứ không dám ngủ.
Cô cũng không biết mình ngồi bao lâu, tới 10 giờ hay có lẽ là muộn hơn. Lúc đầu cô còn có thể nghe được tiếng hít thở thô nặng của người đàn ông trong đêm tối, cuối cùng đó vì quá mệt mỏi sau một ngày học tập căng thẳng nên cô không thắng nổi cơn buồn ngủ, đầu dựa vào đầu giường rồi ngủ thiếp đi.
Cừu Lệ rũ mi cười.
Anh nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, để cô nằm thoải mái hơn..
Từ trước tới nay chưa ai so nhẫn nại mà thắng được anh.
Ngay sau đó anh cũng leo lên giường, cẩn thận ôm cô vào trong lòng.
Để đầu cô dựa vào ngực mình.
Cừu Lệ sựo cô hô hấp không thuận nên cởi khẩu trang giúp cô.
Tầng 88 lạnh, chăn lại mỏng làm người ngủ say không nhịn được rúc vào nơi tỏa ra hơi ấm.
Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đêm đầu tiên.
Cừu Lệ khẽ cười nói: "Giáng Sinh vui vẻ, Nặc Nặc của tôi."