Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 31-1: ????: Em ở lại (1)




Edit: Na


Cừu Lệ kéo tay phải đang giấu trong tay áo của cô ra, anh rũ mắt nhìn con dao nhỏ mà sắc lẹm kia.


Nặc Nặc nức nở xong cũng lẳng lặng nhìn anh.


Cừu Lệ không ngốc, sao trên người cô lại luôn mang theo dao, anh chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng biết. Lần trước cô đã đâm cho anh một dao, mẹ Trần nói trên lưng Cừu Lệ đã xuất hiện một vết sẹo mãi mãi cũng không thể mờ.


Nặc Nặc cứ nghĩ anh nhìn thấy con dao này thì sẽ tức giận, nhưng rất lâu sau anh cũng chưa nói gì cả mà chỉ lau khô nước mắt trên má cô.


Sau đó cởi áo khoác choàng lên người Nặc Nặc, gió đêm tháng 11 hơi lạnh, lòng bàn tay cô cũng đang túa ra những giọt mồ hôi lạnh lẽo. Áo của anh rất ấm, vẫn còn mang theo nhiệt độ nóng rực của người đàn ông.


Cừu Lệ cũng không có tịch thu con dao nhỏ của cô.


Anh coi như không có việc gì, người đàn ông cao lớn quay lưng lại với cô rồi ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em về."


Lúc ấy đèn đường tối tăm, mà Nặc Nặc cũng chẳng còn sức lực.


Cô ngoái đầu lại nhìn nhìn, không có ai theo kịp.


Cô do dự một chút rồi duỗi tay ôm lấy cổ anh.


Anh cõng cô lên, lưng của người đàn ông rộng rãi, con dao nhỏ mà cô cầm cũng đặt ngay bên cổ của anh.


Chỉ cần cô tàn nhẫn một chút, dùng sức một chút, lưỡi dao mỏng mà sắc lẹm kia có thể cắt qua động mạch của anh.


Cô thật sự chán ghét thế giới này, cũng ghét tất cả mọi thứ. Chỉ cần nam chính còn sống thì anh sẽ mãi dây dưa với cô không thôi, mọi chuyện không hay cũng sẽ nối gót ập tới.


Anh giống như không thèm để ý đến nguy hiểm, cũng không tự hỏi cô gái trên lưng chán ghét anh đến mức độ nào. Cô hận anh không thể chết ngay lập tức, tuy anh biết vậy nhưng bước chân vẫn cực kì trầm ổn.


Áo khoác của anh bao bọc lấy thân thể của cô, cả đường đi không ai hỏi ai câu nào.


Nặc Nặc không biết suốt chặng đường mình đã nghĩ cái gì, sau đó tác dụng của thuốc phát tác, cô cứ thể ngủ thiếp đi trên lưng anh.


Lúc cô tỉnh lại, mẹ Trần đang đắp chăn cho cô.


Cô dụi dụi mắt, giọng nói hơi khàn: "Mẹ Trần, mấy giờ rồi ạ?"


"Cô chủ, 5 giờ sáng rồi ạ."


Nặc Nặc vừa thấy ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng nhạt, quả nhiên chân trời mới hơi hửng sáng.


Mẹ Trần nói: "Tôi đã giúp cô chủ xin nghỉ rồi, cô cứ ngủ thêm một lát nữa đi."


"Cừu Lệ đâu rồi?"


"Sau khi đưa cô về thì ngài ấy ra ngoài luôn, đến bây giờ vẫn chưa về."


Nặc Nặc nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Thôi không cần đâu, con không mệt lắm, dậy luôn cũng được ạ."


Nặc Nặc đi chân trần xuống giường, cô nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, chỉ thấy dưới biệt thự là một đám vệ sĩ mặc vest đen đang đứng thẳng tắp, nhưng trong đó lại không có Đỗ Nhất.


"Đỗ Nhất đâu rồi?"


Mẹ Trần nghiêm mặt: "Cậu ta không bảo vệ tốt cô nên cậu chủ bảo cậu ta về nhà rồi."


Nặc Nặc không nói gì nữa, người đi theo Cừu Lệ nhiều năm như Đỗ Nhất cũng bị anh khai trừ, vậy thì kết cục của tên Vệ Vịnh kia... cô không cần nghĩ cũng đoán được.


Không có nữ chính Tống Liên tham dự mà kết cục của phần lớn người trong sách lại tương đồng nhau.


Lông mi của Nặc Nặc khẽ run lên, vậy còn Trần Thiến?


Rất nhanh cô sẽ biết. Buổi chiều ngày hôm sau, Trần Mậu quỳ gối ở bên ngoài biệt thự.


Nặc Nặc vừa tản bộ về, người đàn ông mặt không bao giờ đổi sắc lại quỳ xuống dập đầu 3 cái với cô.


Cô ngẩn người, vội vàng lui về phía sau.


Trần Mậu nhìn cực kì mỏi mệt: "Tôi tới đây để xin lỗi cô chủ, Trần Thiến không hiểu chuyện mới làm ra những việc như vậy. Xin cô chủ nói giúp cho nó, khuyên Cừu thiếu để cho nó một con đường sống. Tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài, cả đời này cũng không để nó xuất hiện trước mặt cô chủ nữa."


Nặc Nặc rũ mắt: "Cô ta bây giờ đang bị làm sao?"


Trần Mậu im lặng một lát rồi nói: "Ở bệnh viện tâm thần."


"Trần Mậu, tôi sẽ không cầu xin giúp anh. Nếu hôm qua Cừu Lệ không tới, thì tôi sẽ chết."


Trần Mậu đột nhiên ngẩng đầu, Nặc Nặc cũng rất bình tĩnh: "Vệ Vịnh là người như thế nào hẳn anh cũng biết. Rơi vào tay hắn sẽ có kết cục gì thì anh cũng rõ hơn tôi nhiều. Trần Thiến không đáng thương, ai cũng phải trả giá cho hành động mà mình gây ra. Nếu người hôm qua rơi vào tay Vệ Vịnh là Trần Thiến thì liệu anh sẽ cảm thấy người hại em gái mình nên được tha thứ sao?"


Giọng nói của Trần Mậu khàn khàn, rất lâu sau mới đứng lên: "Tôi biết rồi."


Nhưng không kìm nổi bi thương trong lòng, hắn ta quay đầu lại: "Cô Tống."


Nặc Nặc ngước mắt nhìn hắn ta.


Trần Mậu nói: "Tôi chỉ có mỗi một người em gái, lúc Thiến Thiến mười tuổi đã quen Cừu thiếu, tuy tính tình của nó có kiêu căng nhưng vẫn luôn đối xử rất tốt với ngài ấy. Nhưng tối qua, lúc nó bị người ta mang đi, ngay cả liếc nó một cái mà Cừu thiếu cũng không thèm." Hắn cười khổ: "Ngay cả liếc mắt một cái cũng không."


Nặc Nặc lẳng lặng nhìn hắn.


Mẹ Trần nhíu mày: "Trần Mậu, cậu nói nhiều quá rồi đấy."


Trần Mậu nho nhã lễ độ khom lưng: "Xin lỗi."


Chờ hắn đi rồi, mẹ Trần mới nói: "Cô chủ, chúng ta về thôi, cô đừng nghe người ngoài nói bậy. Cừu thiếu là người thế nào tôi hiểu rất rõ, ngài ấy nhất định sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô."


Nặc Nặc nhợt nhạt cong môi: "Con biết rồi."


Trần Mậu là người thông minh, hắn không phản lại được Cừu Lệ cũng chẳng cứu được Trần Thiến, nhưng hắn có thể gieo một cây gai nghi ngờ trong lòng Nặc Nặc.


Để cô biết rằng, Cừu Lệ có thể đối xử lạnh nhạt vô tình với người đã quen biết bao nhiêu năm, thì một ngày không xa Nặc Nặc cũng là người tiếp theo nhận hậu quả như vậy.


Chỉ là hắn tính sai rồi, nếu Nặc Nặc yêu Cừu Lệ thì sau khi nghe mấy lời hắn nói sẽ bắt đầu sợ hãi, trong lòng cũng có khúc mắc.


Đáng tiếc là cô không yêu Cừu Lệ.


Một người không liên quan gì đến cô trong tương lai, thì chuyện anh đa tình hay vô tình cô cũng chẳng quan tâm.