Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 27: ????: Lời đồn




Edit: Dora (nhuydora)

Cừu Lệ tỉnh lại là khi bác sĩ đang dặn dò những việc cần lưu ý.

Thần sắc của anh mau chóng lạnh đến kết băng.

"Cút"

Nhóm bác sĩ vội vàng rời đi.

Mẹ Trần thở dài trong lòng, nói cho Cừu Lệ thứ anh muốn biết :"Cô chủ đã quay lại biệt thự, ngài ăn cơm trước đi".

"Đừng làm phiền tôi".

Mẹ Trần biết tính tình của anh, đành phải lui ra ngoài.

Bà vừa đi ra liền thấy Nặc Nặc đang đứng trước cửa phòng, trong lòng vô cùng cao hứng.

"Cô chủ."

Nặc Nặc gật đầu hỏi bà:" Cừu Lệ tỉnh rồi sao, anh ta thế nào rồi?"

"Đã tỉnh, bác sĩ nói không có việc gì lớn, chú ý đừng để miệng vết thương bị nhiễm khuẩn là được."

"Vậy là tốt rồi." Nặc Nặc nhẹ nhàng thở ra

"Cô chủ không vào xem Cừu thiếu sao?"

Nặc Nặc rũ mắt, trên đường tới đây cô rất do dự, thật sự không có cách nào ở chung với anh. Đến nay cô vẫn không hối hận về hành động của chính mình, bất luận là trừng phạt như thế nào cô đều chịu trách nhiệm. Chẳng qua đả thương người khác chung quy là điều không tốt, dù thế nào thì trong nội tâm một người bình thường đều sẽ thấp thỏm, bất an.

Nếu anh không có chuyện gì lớn, cô tính toán quay trở về biệt thự.

Mẹ Trần thấy cô định quay về liền nói: "Dạ dày của Cừu thiếu không tốt, hiện tại lại không chịu ăn cái gì."

Nặc Nặc ngước mắt nhìn mẹ Trần.

"Dạ dày đau rất khó chịu chắc cô chủ cũng biết, cô chỉ cần nói vài câu khuyên nhủ cho ngài ấy vui vẻ chút là được rồi."

Nặc Nặc trong đầu ngàn chấm hỏi, chính anh ta không yêu thương bản thân mình thì ai có biện pháp giúp anh?.

Mẹ Trần nói tiếp: "Tôi chưa từng xin cô chủ chuyện gì, năm Cừu thiếu mười sáu tuổi đã mất cha mất mẹ khiến cho Cừu thị bị đóng băng một khoảng thời gian dài, tòa án đều sắp tuyên bố phá sản, là Cừu thiếu từng bước cứu sống cái xí nghiệp này nhưng phải trả giá rất đắt bằng bệnh đau bao tử. Xem như mẹ Trần cầu xin cô, cô khuyên ngài ấy ăn cơm được không?"

Nặc Nặc còn chưa kịp nói chuyện đã bị mẹ Trần kéo đến trước cửa phòng bệnh.

Cô ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi mắt của anh, tựa hồ thực ngoài ý muốn khi thấy cô ở đây.

Mẹ Trần nói với hộ sĩ: "Đưa cơm lại đây." rồi quay lại nói với Nặc Nặc:" Làm phiền cô chủ."

Nặc Nặc đang tiến thoái lưỡng nan thì toa ăn đã được đẩy lại đây.

Nặc Nặc: "..."

Sắc mặt Cừu Lệ tái nhợt xem ra đã mất máu quá nhiều, trán của anh bị băng bó, gương mặt kia bị mảnh pha lê vỡ ra đâm vào lan ra cả miệng vết thương cũng được bôi thuốc.

Hộ sĩ đưa cơm cho cô thấy thần sắc anh lạnh lùng thì không dám lại gần.

Nặc Nặc mở miệng: "Đưa cho tôi đi."

Cô nhận lấy toa ăn, đẩy vào phòng bệnh, cửa bị đóng lại, Nặc Nặc thản nhiên bỏ qua ánh mắt của anh, đi xem xem trong chiếc chén sứ nhỏ tinh xảo có gì.

Kết quả chỉ có cháo trắng thanh đạm .

Cô nhớ tới người đau bao tử kiêng kị rất nhiều loại đồ ăn.

Nén lại do dự trong lòng, cô bưng chén cháo tới trước mặt anh.

"Anh ăn cháo đi."

Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên cười : "Nặc Nặc, em lấy thân phận gì mà tới đây? Thương hại thì ông đây không cần, em biết tôi muốn gì à?"

Lần đầu tiên cô thấy người có da mặt dày như vậy.

Ánh mắt cô thanh nhuận ướt mềm hỏi anh: "Anh không định ăn?"

Anh nắm lấy cổ tay cô.

Tay của thiếu nữ tinh tế, nhu nhược, phảng phất như không xương. Chỉ cần anh dùng sức một chút liền có thể bẻ gãy nó.

"Không được đi"

Nặc Nặc ngước mắt nhìn anh, giọng nói mềm mềm: "Tôi không đi."

Anh cười, ngữ điệu cô nói chuyện thực mềm, khiến cho trái tim anh cũng mềm mại theo. Anh không sợ Nặc Nặc hạ độc anh, nhận lấy chén cháo uống mấy ngụm.

Chờ anh ăn xong, cô yếu ớt mở miệng: "Cừu Lệ, tôi vừa mới ở dưới lầu, có hỏi một vị bác sĩ."

Nặc Nặc nhìn vào đôi mắt anh: "Tôi hỏi vị bác sĩ kia, tình huống giống như mắt tôi có cần phải băng bó cả hai mắt hay không..."

Cừu Lệ mặt không đổi sắc, cười nói: "Hửm, hắn ta nói thế nào?"

"Bác sĩ nói không cần, chỉ cần băng bó một bên là được."

"Bác sĩ khác nhau đương nhiên phương pháp xử lí khác nhau." Đúng là đồ ngu xuẩn, nếu anh biết là ai nói, trực tiếp giết chết hắn.

Nặc Nặc không quá tin tưởng, ngước mắt nhìn anh.

Thần sắc Cừu Lệ vẫn như thường, một chút cũng không để lộ ra sơ hở, nhưng cô sợ anh, cô cảm thấy người đàn ông này một chút ý đồ tốt cũng không có.

Hồi ức của cô sau khi hai mắt bị bịt kín.

Phát hiện rất nhiều thời điểm có cảm giác quái quái.

"Anh không gạt tôi chứ?"

Nặc Nặc không tin anh, nhưng cũng không có biện pháp gì. Rốt cuộc bịt kín hai mắt không tính là phương pháp trị liệu sai, chẳng qua bác sĩ nói sinh hoạt sẽ có chút không tiện.

Trên đường tới đây Nặc Nặc suy nghĩ rất nhiều, cô muốn nói chuyện này cho anh.

Cô thấp thỏm, cảm thấy nếu nói ra chuyện này không chừng anh sẽ nghĩ sau khi đánh anh, cô vẫn còn giận cho nên giọng cô cũng mềm rụp đi: "Tôi có thể cầu xin anh một việc được không?"

Đây là lần đầu tiên Cừu Lệ nghe thấy cô nói hai chữ cầu xin.

Anh đã nghĩ có lẽ cả đời này cô sẽ không cùng anh cầu cái gì.

"Nói đi."

"Học kỳ sau, còn nửa năm nữa là tôi thi đại học rồi." Cô cúi xuống nhìn ngón tay trắng nõn, tinh tế của chính mình, có chút khẩn trương: "Tôi có thể trọ tại trường chứ, thành tích của tôi không tốt, tôi nghĩ thời điểm đếm ngược cuối cùng này ở lại bồi dưỡng thêm chút, quay lại biệt thự mất nhiều thời gian lắm."

Anh cười nhạo một tiếng, nói đến cùng, cũng là vì rời xa anh.

Anh tự hỏi làm gì có chuyện Nặc Nặc đi tới xem anh sống chết như thế nào.

Cô ước gì anh chết đi mới đúng.

"Tống Nặc Nặc, em cút đi." Đừng ép anh phát hỏa.

Trong lòng Nặc Nặc uể oải, kỳ thật cô cũng không muốn ở đây, nhìn Cừu Lệ thôi cô cũng cảm thấy chán ghét. Chỉ là khi cô định rời đi, anh lại cầm lấy chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trên đầu giường nện mạnh một cái vào cửa.

Tiếng động rất lớn, thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất.

Anh âm trầm mở miệng, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Em muốn đi đâu?"

Nặc Nặc: "..."Cô thật sự không biết lúc nào cái tên bệnh tâm thần này sẽ nổi điên nữa.

Người nói cô cút là anh, người không cho cô đi cũng là anh.

Khi đó ngoài kia, gió thu gợn lên hương cây ngô đồng cao lớn , bầu trời xám xịt một mảng.

Cô mặc một bộ quần áo hoodie màu trắng có chút hương vị đáng yêu, Nặc Nặc thở dài: "Tôi không đi đâu hết."

Cừu Lệ không ngủ được, liền gọi cho ban quản lý cấp cao của công ty.

Nặc Nặc biết anh rất bận.

Nhưng anh không để nhiều thời gian làm việc, ánh mắt cơ hồ đều rơi vào người cô.

Gian phòng bệnh này rất xa hoa, thậm chí còn có cả kệ sách.

Nặc Nặc nhớ kĩ lần chuyện trước kia, không dám ăn bất cứ thứ gì, ngủ cũng không. Cô cảm thấy nhàm chán, chỉ chỉ vào kệ sách, đôi mắt liếc Cừu Lệ như hỏi cô có thể xem không.

Cừu Lệ vốn vẫn luôn nhìn cô, anh gật đầu.

Vì thế Nặc Nặc nhìn kệ sách từ trên xuống dưới, không có tác phẩm nổi tiếng, linh tinh nào, đại đa số là sách kinh tế và tạp chí thời trang.

Tất cả đều không phù hợp với học sinh cấp ba như cô.

Nặc Nặc đối với làm ăn buôn bán không có hứng thú, nhìn xuống dưới tìm một lát, dường như cô thấy được một quyển sách khá thú vị.

Là quyển dạy trang điểm cho người mẫu.

Thời điểm chưa xuyên sách, cạnh bên nhà Nặc Nặc có một cô gái thường xuyên bôi trát lên gương mặt lớp trang điểm rất dày. Nặc Nặc rất thích cô ấy, nhưng mẹ của cô lại khuyên đừng đến gần cô ấy, rốt cuộc trong mắt cha mẹ thì những cô gái ngả ngớn thường có vẻ ngoài như vậy.

Mới đầu cô ấy nói muốn dạy Nặc Nặc trang điểm, cô đều cự tuyệt.

Mãi cho đến một ngày, cô ấy lại ra cửa, lúc này trang dung thanh thuần đến cực điểm, lập tức trẻ ra bảy, tám tuổi.

Nặc Nặc cảm thấy đây vốn không phải cùng một người.

Cô ấy cười đến vũ mị: "Em gái hàng xóm xinh đẹp, thấy chị lợi hại không? Có học hay không nào? Miễn phí cho em hết."

Tuy rằng Nặc Nặc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu.

Cô gái nói tiếp: "Khi nào lên đại học em có thể làm chuyên viên trang điểm, kiếm thêm chút tiền."

Nặc Nặc suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Được."

Cha mẹ nuôi cô có bao nhiêu không dễ dàng, gian khổ trong đó cô đều biết hết.

Về sau Nặc Nặc hỏi cô nàng vì sao lại nhận cô làm học trò, cô ấy cười đến ngã cả người, vui vẻ nói: "Vì bà đây là một cái nhan khống a, mấy năm qua chỉ có em lọt vào mắt chị thôi."

Cho nên cô ấy muốn nhìn xem, qua vài năm nữa gương mặt nhỏ này có bao nhiêu xinh đẹp.

Mơ mơ màng màng học tập, cuối cùng kỹ năng nào của Nặc Nặc cũng giành hạng nhất.

Cô dựa vào cái này, ở lần xuyên sách thứ hai bảo vệ được cái mạng nhỏ của chính mình.

Nặc Nặc nghiêng đầu nhìn Cừu Lệ.

Cô xuyên sách đã gần hai tháng, kỳ thật dần dần, cô không tài nào liên tưởng được kẻ sát nhân đêm đó cùng với người trước mắt là một.

Cô nhớ rõ vào cái đêm mưa tầm tã kia, loại cảm giác hít thở không thông thực đáng sợ.

Gương mặt người đàn ông lạnh băng, hai tròng mắt hưng phấn đến điên cuồng, còn có cả nước mưa chụp đánh trên mặt cô thật đau đớn.

Chính là hai tháng sau, cô không thể chịu nổi khi ở cùng Cừu Lệ nữa mà làm trò trước mặt biết bao người, anh sẽ rũ mắt lau đi vết máu tươi rớt trên má cô, còn lựa chọn quên đi mà không nhắc lại:

Anh nói không nỡ giết cô.

Không nỡ?

Nhưng đêm đó như thế nào lại xuống tay với cô như vậy?

Nặc Nặc nhất thời có chút mờ mịt.

Sau hai lần xuyên sách, cô mới nhận ra, đừng nên quá tin tưởng vào cốt truyện của thế giới này.

__________________________________________

Ngày hôm sau Nặc Nặc đi học.

Mỗi buổi sáng, học sinh lớp 12 đều rất khẩn trương.

Trong phòng học, những con số đếm ngược dần giảm bớt, giống như con roi vô hình thúc giục lứa học trò năm cuối đẩy nhanh tiến độ học tập cho mùa thi đại học.

Đôi mắt bị thương của Nặc Nặc còn chưa đỡ, làm Lữ Tương đau lòng muốn chết.

Cô nàng hầm hừ:" Cậu xem lúc đầu tớ đã thấy cô ta không đúng lắm, có lẽ cô ta là người đẩy cậu? Mấy ngày này cũng không thấy người đâu, chắc là chột dạ nên nghỉ học rồi."

Cô nàng nhìn về phía chỗ Diêu Giai Giai ngồi, quả nhiên không có.

Lúc Nặc Nặc tới trường học, lồi đồn đãi đã lan ra khắp trường.

Ngày đó Hàng Duệ ôm cô chạy vào phòng y tế, rất nhiều học sinh lớp ba cùng lớp bảy trông thấy. Ở độ tuổi này, ồn ào tình ái, tin đồn yêu sớm dễ dàng làm con người ta bát quái.

Huống chi Nặc Nặc và Hàng Duệ được xem như hai gương mặt nổi danh nhất trường.

Hàng Duệ cao lãnh chi hoa, đừng nói là ôm hôn, ngay cả nói chuyện với nữ sinh khác cũng không quá mười câu.

Khiến toàn bộ các lớp đều sôi trào.

Vậy nên khi nhìn thấy Hàng Duệ cô không tránh khỏi xấu hổ.

Nhưng Hàng Duệ vẫn tỏ ra nhàn nhạt, phảng phất như thiếu niên xúc động gọi điện cho cô không phải là cậu.

Qua vài ngày nữa, lời đồn lại thay đổi.

Nặc Nặc phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô không đúng lắm. Lữ Tương đi WC một hồi, khi trở về mặt có thêm vết đỏ đỏ hồng hồng, cô nàng ôm cô khóc: "Nặc Nặc, tức chết tớ mất, tớ vừa mới cãi nhau với con khốn lớp tám lan truyền tin đồn kia, cô ta nói cậu giả dối, tự loan cậu và Hàng Duệ là một đôi, tức quá tớ liền đánh nhau một trận với cô ta."

Nặc Nặc còn đang xem vết thương trên má cô nàng: "Má cậu đau không? Đi, tớ đưa cậu đến phòng y tế."

"Nặc Nặc, cô ta còn nói cậu bị người ta bao dưỡng." Lữ Tương đột nhiên mở miệng: "Cô ta kể mỗi ngày đón cậu đều là siêu xe phiên bản giới hạn, ngược lại hướng đi của cậu cùng Tống Liên khác nhau." Cô nàng nấc một cái: "Còn có người đàn ông đón cậu là một gã trung niên bụng phệ."

Nặc Nặc ngơ ngẩn

"Bọn họ còn nói cậu bắt cá hai tay, vừa moi tiền lão già kia, vừa lừa gạt Hàng Duệ. Tức chết tớ mất, đây là bôi nhọ người khác đấy, mỗi người một miệng, như hận không thể đem chuyện này thổi bùng lên".

Một người thường thường không biết mỗi câu nói ra đã đả kích bao nhiêu người, còn chẳng biết là sẽ bạo lực bằng ngôn ngữ hay không.

"Là ai nói?"

"Tớ nghe lớp bên kể là Chu Hạ, lần trước cô ta tỏ tình với Hàng Duệ, nhưng người ta không đồng ý thậm chí còn chẳng nhìn mặt cô ta, nhất định là do ghen ghét với cậu nên mới cố ý làm vậy."

Nặc Nặc có chút ấn tượng, hình như là hoa khôi lớp bên.

Gửi thư tình cho Hàng Duệ lại bị người ta lạnh nhạt từ chối.