Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế - Chương 245: Vệ Lam (25)





Vệ Huân nhìn cậu từng bước đi đến cầu thang, không hiểu sao lại nhớ lại lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, lúc ấy, Vệ Lam nghĩ hắn bỏ hết đồ chơi cậu tặng, tức giận định bỏ về nhà. Hắn đuổi theo cậu, cũng tại chỗ này, Vệ Lam ngẩng đầu, cố chấp mà quật cường nói đạo lý với mình. Nhưng lần đó, hắn vác Vệ Lam vào phòng, chọn làm hoà với cậu, mà bây giờ, hắn chọn kết thúc ở đây.


Vệ Huân yên lặng thở dài, lại thấy Vệ Lam dừng bước, Vệ Lam đứng đó một hồi, sau đó xoay lưng lại nhìn hắn lần cuối, trên mặt cậu vẫn còn vươn lại vệt nước mắt, mắt vẫn còn long lanh, cậu nhìn Vệ Huân, bình tĩnh nói, "Không phải anh muốn thấy tôi khóc sao? Giờ anh thấy rồi đó."3


Sau đó, cậu xoay người giơ tay lau nước mắt, chạy nhanh xuống cầu thang, đi đến huyền quan thay giày, đóng cửa.


Cho đến khi Vệ Huân nghe âm thanh đóng cửa mới hơi tỉnh táo lại sau câu nói cuối cùng của Vệ Lam. Hắn nhớ lại ngày hôm đó Vệ Lam muốn rửa chân cho hắn, lại bị hắn ấn đi tắm, sau đó hắn lau khô người Vệ Lam ôm ra ngoài, Vệ Lam cười rất vui vẻ. Hắn hỏi Vệ Lam, "Cười vui vậy hả, có gì mà vui đâu?"


Vệ Lam nói, "Muốn vui thì vui thôi."


Vệ Huân cảm thấy hình như lúc nào cậu cũng vui vẻ, nên hỏi: "Em đã khóc bao giờ chưa?"


Vệ Lam lắc đầu, cậu nói, "Em không khóc, không có gì đáng để em khóc."


Vệ Huân nói, "Phải không? Vậy lần sau lúc em khóc nhớ nói với anh."


"Vì sao? Nói với anh thì anh sẽ dỗ em sao?"


"Không," Vệ Huân chọc cậu nói, "Anh chỉ ngồi xem em khóc."4


Vẻ mặt Vệ Lam đầy bất mãn nhìn hắn, "Anh à, anh xấu quá trời." Cậu nói thì nói như vậy, nhưng vẫn ôm cổ Vệ Huân.


Vệ Huân chớp mắt, nhéo nhéo giữa mày, hắn xoay người về thư phòng, muốn đánh đề (thi) tiếp, nhưng dù có tập trung cỡ nào cũng chỉ nhìn ra ánh mắt cuối cùng Vệ Lam quay đầu nhìn hắn, nhớ tới nước mắt trong mắt cậu, nhớ tới câu nói của cậu "Không phải anh muốn thấy tôi khóc sao? Giờ anh thấy rồi đó".


Vệ Huân buông viết xuống, cuối cùng hắn cũng trở thành tồn tại đặc biệt trong thế giới của Vệ Lam, cũng có lẽ là duy nhất, —— người duy nhất làm Vệ Lam khóc. Vệ Huân tự giễu cười cười, cái đặc biệt và duy nhất này, hắn thật sự không muốn một chút nào.1


Thật sự trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm Vệ Lam khóc.


Vệ Lam đi thẳng về nhà mình, lấy ra chìa khóa mở cửa, vì trước đó đã nói với chị Lý cậu sẽ không về, nên trong nhà cũng không có ai. Vệ Lam về phòng mình, mở cái hộp đựng đồ ăn vặt ra, xé bọc bánh quy ăn. Thân thể cậu thật sự thuộc hàng thiếu gia, từng sờ qua kiếm thật nhưng lại chưa từng chạm vào dao phay, từng rửa trái cây lại chưa từng rửa đồ ăn bao giờ, hai chữ "vào bếp" đối với cậu chỉ là vào bếp đơn thuần. Thậm chí ngay cả mì gói Vệ Lam còn chưa từng úp bao giờ, ở nhà có chị Lý và Vệ Hy, ở trường học có Vu Linh.


Vệ Lam ăn bánh quy một hồi thấy hơi khát, nên cầm bình nước muốn vặn mở, nhưng cậu mới dùng sức một chút đã thấy đau chỗ cổ tay, Vệ Lam nhìn thoáng qua cổ tay mình, thầm nghĩ chắc ngày mai sẽ bầm tím mất.




Cậu buông bình nước xuống tìm hộp sữa chua, cắm ống hút bắt đầu uống. Còn may là tay trái, Vệ Lam nghĩ, nếu không hôm nay không cách nào làm bài tập được. Vệ Lam ăn uống no say, lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài tập, nhưng vừa viết được mấy chữ, cậu nhìn lại chữ trong tập mình, lại không viết nỗi nữa. Bây giờ chữ cậu đã rất giống với chữ Vệ Huân, chỉ là không sắc bén như hắn, nhìn mượt mà hơn một chút.


Vệ Lam sửng sốt, rồi lại cầm viết tiếp tục làm bài, bài tập này cũng không khó lắm, Vệ Lam làm rất nhanh, làm xong thì đi tắm, thay đồ ngủ nằm dài trên giường.


Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, bình yên vào mộng đẹp, đêm nay, vẫn là một giấc mơ đẹp.


Ngày hôm sau, quả nhiên tay của Vệ Lam bầm tím, Vu Linh tỉ mỉ phát hiện đầu tiên, hỏi cậu, "Hôm qua đánh nhau có sao? Hôm qua đi ăn đâu thấy đâu."


"Sau khi tớ về nhà bị đụng trúng." Vệ Lam cười nói, "Không sao."


Vu Linh không nghi ngờ cậu nên không nói nữa.


Giữa trưa lúc ăn cơm, Vu Linh hỏi cậu, "Tiểu Lam, hôm nay anh cậu có ăn cơm với cậu không?"


Vệ Lam lắc đầu.


Vu Linh nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy mình như vậy hình như không tốt lắm, vì thế nói, "Không phải hôm qua cậu nói làm để hôm nào anh ấy mời chúng ta ăn cơm sao? Đến lúc đó cậu phải nói với tớ trước nha."


Vệ Lam gật đầu, cậu không muốn nói chuyện của mình và Vệ Huân với Vu Linh ngay lúc này, sợ Vu Linh lo lắng, cũng sợ Vu Linh tức giận với Vệ Huân.


Bọn họ cùng đến nhà ăn ăn cơm, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà ăn, Vệ Lam mua một đôi bao cổ tay ở siêu thị nhỏ trong nhà ăn, bao cổ tay màu đen nhìn rất ngầu, Vệ Lam mang bao cổ tay lên tay trái chỗ Vệ Huân nắm bị bằm, sau đó đưa cái còn lại cho Viên Tiểu Bàn.


Viên Tiểu Bàn cảm thấy cậu thật nghĩa khí, mua một đống đồ ăn vặt cùng ăn với Vệ Lam.


Cứ như vậy Vệ Lam trở về ngày tháng trước khi quen với Vệ Huân, cậu không cảm thấy khổ sở hay là hoài niệm gì hết, đối với Vệ Lam mà nói, từ cái lúc Vệ Huân ra sức nhéo cậu, tình cảm giữa bọn họ đã bị chặt đứt.1


Vệ Minh từng dạy cậu một đạo lý, "Trên đời này, chỉ có không và vô số, một người ăn hiế* con một lần, thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, rất nhiều rất nhiều lần sau nữa, giống như một con chó một khi đã cắn một người, thì nó sẽ đi cắn người thứ hai, vậy nên, không cần tha thứ cho những người đã bắt nạt con, phản bội con. Trên đời này có nhiều người như vậy, rời xa bất kì người nào thì con cũng tiếp tục sống được, con phải nhớ kỹ, không ai được phép bắt nạt con, không ai có tư cách ức hiế* con, cho nên, vĩnh viễn đừng tha thứ cho những người từng bắt nạt con, con không thể cho bọn cơ hội bắt nạt con lần thứ hai."4


Vệ Lam nghe đạo lý này lúc còn rất nhỏ, lúc ấy cậu không hiểu lắm, nhưng chính mắt cậu từng thấy hai con chó Vệ Minh nuôi sủa như điên với một người lần đầu tiên, sau này mỗi lần nhìn thấy người đó chúng nó đều phải "Gâu gâu" sủa không ngừng, hung hăng như có thể ăn người. Nên Vệ Lam nhớ kỹ đạo lý này, còn rất tuân theo đạo lý này.



Cậu chưa từng tha thứ cho bất kì người nào từng bắt nạt cậu, nếu những người đó an an tĩnh tĩnh không trêu chọc cậu nữa thì cậu sẽ xem những người đó như những người xa lạ, không thèm nghĩ tới cũng không thèm đả động, chỉ coi như chưa bao giờ quen biết; nếu những người đó một hai phải nhảy nhót trước mạt cậu, tiếp tục chọc giận cậu, cậu sẽ ồn ào hoặc đánh một trận với người kia. Vệ Huân, đối với cậu bây giờ, cùng lắm chỉ là một trong số những người này mà thôi.


Lâm Tây Trạch cảm thấy mấy ngày nay Vệ Huân không giống như lúc trước, cụ thể là không giống ở đâu thì không nói ra được, nhưng rõ ràng hắn nhận ra được tâm tình mấy ngày nay của Vệ Huân vẫn không tốt lắm, thẳng đến buổi chiều thứ năm, Vệ Huân đi quán bar cùng bọn họ, Lâm Tây Trạch mới nhận ra, "Cậu không cần về nhà với em trai Vệ Lam của cậu sao?"


"Không cần."


Lâm Tây Trạch cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Vệ Lam ở cùng với những người khác nên không hỏi nhiều nữa. Vệ Huân nghe hắn nhắc tới Vệ Lam lại nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, nhớ đến ánh mắt cuối cùng Vệ Lam nhìn hắn, chỉ cảm thấy bực bội, vô thức uống nhiều hơn bình thường. Hắn bị Vệ Nghiệp Thành đặc biệt huấn luyện tửu lượng thế nên không uống say được, chỉ là trong lòng có gánh nặng, càng uống lại càng thấy đau lòng.


Ban đêm về đến nhà, lúc Vệ Huân rửa mặt ở buồng vệ sinh, vừa ngẩng đầu đã thấy dụng cụ vệ sinh của Vệ Lam để lại, vốn dĩ hắn đã muốn ném ngay hôm Vệ Lam đi, cầm lên vài lần, chuẩn bị bỏ vào thùng rác, lại để lại vị trí cũ, cũng không biết là vì sao.


Vệ Huân hơi giật mình, hắn chưa từng trải qua loại tâm tình như thế này, cầm lên không nổi lại bỏ xuống không xong, hắn không muốn tiếp tục sống vui vẻ hoà thuận cùng Vệ Lam như trước kia, nhưng giống như bây giờ, Vệ Lam hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của hắn, hắn cũng không muốn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mê mang, hắn không rõ cuối cùng mình muốn cái gì? Vệ Huân cứ nghi ngờ như vậy, cả một buổi tối đều ngủ không ngon.


Tiết thể dục ngày thứ sáu, đã từng là điều bất ngờ vui vẻ hiếm có của Vệ Lam và Vệ Huân. Bởi vì bọn họ đều học thể dục vào tiết bốn thứ sáu, sân thể dục của cấp hai và cấp ba Tư Tri sát bên nhau, chỉ bị ngăn cách bởi cánh cửa hình vuông, nhưng vẫn có thể nhìn người bên kia sân thể dục qua khung cửa.


Đám Vệ Huân bên này còn đang chạy 1000 mét, lại nghe thấy sân thể dục cách vách truyền đến một trận hoan hô, Tưởng Thịnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Vệ Lam đang ném bóng vào rổ, cậu ném không tệ, trực tiếp vào lưới.


Tưởng Thịnh nhìn Vệ Huân, cười nói: "Không ngờ nha, em trai Vệ Lam chơi bóng rổ không tệ đâu."


Vệ Huân nhìn thoáng qua, chỉ thấy đồng đội của Vệ Lam chạy bên cạnh cậu đập tay với cậu, hai người đều cười rất vui vẻ.


Vệ Huân nhìn tươi cười trên mặt Vệ Lam, hắn biết mà, dù không mình thì Vệ Lam vẫn sẽ cười rất tươi, thế giới của Vệ Lam rực rỡ muôn màu, thêm một Vệ Huân hay thiếu một Vệ Huân cũng không có gì đáng nói. Vệ Huân thu hồi tầm mắt, không nói gì, rất an tĩnh chạy xong 1000 mét.


Lâm Tây Trạch hỏi hắn, "Muốn qua chào em trai Vệ Lam một tiếng không?"


"Không cần." Vệ Huân nhìn thoáng qua Vệ Lam đang ôm cổ vũ đồng đội của mình, không cần thiết, hắn nghĩ.


Viên Tiểu Bàn là người phát hiện đám Vệ Huân cũng đang học thể dục sớm nhất, cậu nhỏ vỗ vỗ Vệ Lam, "Anh cậu kìa." Cậu bé nâng nâng cằm nhìn sân thể dục bên kia.


Vệ Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy Vệ Huân, hắn vẫn không chút biểu tình như trước kia, không nhìn ra vui buồn, Vệ Lam quay đầu, cười với Viên Tiểu Bàn, "Sao?"



"Cậu không tới nói chuyện với anh ấy sao?" Viên Tiểu Bàn hỏi cậu.


"Không được, chưa kết thúc cuộc thi đâu đâu." Vệ Lam chụp cậu nhỏ một phát, "Cậu cố lên, cậu còn chưa được điểm nào kìa."


Viên Tiểu Bàn nghe vậy, khuôn mặt sầu khổ, "Đừng nói nữa, vì sao đá cầu tớ đá không lại cậu, chơi bóng rổ cũng chơi không lại luôn, sao tớ lại thảm vậy chứ."


Vệ Lam cười ha ha, "Bởi vì tớ là thiên tài chứ sao."


Cậu lại vui vẻ đấu tiếp một trận, buổi chiều cậu nhận được điện thoại của Vệ Minh, hỏi cuối tuần này cậu có tới không? Vệ Lam đồng ý, buổi chiều tan học ngồi xe đến nhà Vệ Minh.


Vệ Minh nuôi hai con chó lông đen, ngày thường hung hăng với tất cả mọi người, lại rất gần gũi với cậu chủ nhỏ Vệ Lam, thấy cậu về nhà cũ, hân hoan chạy đến bên chân cậu cọ cọ. Vệ Lam chơi đùa một lát với chúng nó rồi mới vào nhà đi tìm Vệ Minh.


Đầu bếp nữ ở nhà cũ đã làm xong cơm từ lâu, tất cả đều là món Vệ Minh và Vệ Lam thích, Vệ Lam rửa tay sạch sẻ, cùng ăn cơm với Vệ Minh, Vệ Minh chú ý tới bao cổ tay trên tay cậu, hỏi, "Sao lại mang bao cổ tay?"


Vệ Lam vươn tay quơ quơ trước mắt ông, "Ngầu hông," cậu nói, "Gần đây con đang xem manga anime, nhân vật con thích đeo một cái như vậy nè, nên con cũng mua một cái."


Vệ Minh cười cười, "Con còn lén bắt chước người khác."


"Con là quang minh chính đại." Vệ Lam phản bác ông.


Vệ Minh gắp cho cậu một đũa đồ ăn, "Ăn ngoan, không cho kén ăn."


Vệ Lam phồng miệng nhìn ông, sau đó ăn hết đồ ăn trong chén mình.


Ngày hôm sau, Vệ Lam theo Vệ Minh đi xem một ít rau quả ông trồng, với tâm trí trẻ con của cậu, gặp cái gì là muốn hái cái đó, Vệ Minh đi theo sau cậu, chỉ nhắc cậu cái nào chín cái nào chưa, Vệ Lam hái được một sọt, đưa cho đầu bếp để cô nấu bữa trưa, mình thì chạy đi chơi với hai con chó.


Vệ Minh nhìn Vệ Lam chơi đùa với hai con chó, chỗ nào trong nhà cũng nghe được tiếng chó sủa và tiếng cười đùa của cậu, trong lòng rất nhẹ nhàng. Lúc Vệ Lam ở đây, ông luôn có cảm giác nhẹ nhàng hiếm có, cảm thấy mình có thể tạm bỏ xuống gánh nặng trên vai, đứng lại hưởng thụ thế giới này.


Ông yêu thương đứa cháu ngoại này tận tim gan, nên Vệ Lam không nhắc đến Vệ Huân trước mặt ông, ông sẽ coi như không biết bọn họ qua lại với nhau, mắt nhắm mắt mở nhìn cháu ngoại cưng của mình chơi cùng sư tử con chưa đủ lông đủ cánh. Vệ Lam vui vẻ là được, ông nghĩ, Vệ Huân có tiềm lực nhưng chẳng qua chỉ là một học sinh cấp ba, ông muốn dạy dỗ Vệ Huân thì có rất nhiều biện pháp, nên thế nào thì Vệ Lam cũng sẽ không chịu thiệt, nó vui là được.