Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế - Chương 210: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (16)





"Một con hát, còn thích đàn ông," Đỗ Hạo Bằng nhìn hắn, "Cậu có tư cách gì nói tôi dạy dỗ thế nào, nói nhà của chúng tôi phát triển ra sao trước mặt tôi! Nghĩ bản mặt mình lớn lắm à!"


Giang Mặc Thần nhìn hắn, biểu tình bình đạm, "Cậu hỏi tôi có tư cách gì sao?"


Đỗ Hạo Bằng nhìn hắn, "Hai chúng ta đều là khách mời tổ chương trình mời tới tham gia, tôi không lăn lộn trong giới giải trí của các người, nên tôi không để bụng cậu có phải ảnh đế, nhân khí cao bao nhiêu gì gì đó không, người khác trong giới này còn có thể cho cậu vài phần mặt mũi, nhưng mà tôi không cần."


"Vậy đúng là cậu xem thường tôi rồi." Giang Mặc Thần nói.


"Thế nào? Cậu còn đuổi tôi đi được à? Nếu cậu đuổi tôi đi được thật, thì coi như là cậu giỏi, đáng tiếc, cậu không có tư cách này này."1


Giang Mặc Thần nghe vậy, khẽ cười, "Vậy cậu có thể rửa mắt nhìn xem rốt cuộc tôi có tư cách này không."


Hắn xoay người nhìn về phía đạo diễn tổ chương trình khẩn trương nãy giờ, đứng cách đó không xa luôn nhìn qua chỗ bọn họ, đi tới, ngữ điệu ôn hòa lại chân thành đáng tin nói, "Qua chỗ khác nói chuyện chút."


Đạo diễn hơi đau đầu, cô sợ nhất là khách mời nảy sinh xung đột trong khi tham gia chương trình, không nghĩ tới nó đã xảy ra trong ngày ghi hình đầu tiên, còn xảy ra trên người Giang Mặc Thần.2


Giang Mặc Thần không giống những người khác, hắn không chỉ là đại già tổ chương trình hao hết tâm tư tình nguyện ký thêm hiệp định bảo mật để mời đến, mà còn là kim chủ ba ba nhà đồng hành của chương trình, quyền lợi của hắn, những người khác xa xa không bằng.


"Chuyện tới nước này chị cũng thấy rồi đó." Giang Mặc Thần không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề nói, "Tôi không hy vọng người có địch ý với gia đình chúng tôi tiếp tục ở đây cùng tham gia chương trình, đây là nhân tố không ổn định đối với con tôi, tôi không hy vọng quá trình thu tiếp theo, hai đứa nhỏ của tôi phải chịu thương tổn không cần thiết vì gia đình bọn họ."


Vừa rồi lúc Giang Mặc Thần và Đỗ Hạo Bằng nói chuyện, đạo diễn đứng cách đó khá xa nên cũng không nghe thấy mấy lời mang tính kỳ thị của Đỗ Hạo Bằng, cô chỉ nghe Đỗ Hạo Bằng và Yến Thanh Trì tranh chấp, bởi vậy muốn hoà giải, "Chắc cậu ta cũng không có địch ý gì đâu, vừa rồi chỉ nói chuyện không quá dễ nghe thôi, tôi đi nhắc nhở kêu cậu ta chú ý một chút."


"Tưởng đạo, tôi nhớ rõ điều đầu tiên trên hợp đồng của tôi và Thanh Trì chính là trong lúc ghi hình, nếu chúng tôi cảm thấy sẽ tạo thành tổn thương với hai đứa nhỏ, chúng ta có thể dừng quay. Đúng không?"


Đạo diễn gật đầu, "Mặc Thần, ý cậu là......"


"Chị cũng nên biết, tôi và Yến Thanh Trì không thiếu tiền, cũng không thiếu nhân khí và độ nổi tiếng, chúng tôi đồng ý tới tham gia chương trình này, một là vì bên chị thành tâm thành ý mời, hai là bình thường chúng tôi có rất ít thời gian dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, nên chúng tôi mới dẫn hai đứa nhỏ đi, cho hai đứa nhỏ một ký ức tốt đẹp. Nhưng nếu chương trình này không thể bảo đảm cho hai đứa nhỏ một ký ức tốt đẹp, vậy chúng tôi không cần tham gia nữa rồi, không phải sao?"


Tưởng đạo nhìn hắn, nhất thời không nói gì.


"Nếu chị khó xử vì thiếu một gia đình khi nhà Đỗ Hạo Bằng đi thì tôi có thể giúp chị. Nếu chị còn băn khoăn khác," Giang Mặc Thần nhìn cô, "Vậy thì, tôi sẽ nhìn tình hình rồi quyết định chúng tôi có ghi hình tiếp không, yên tâm, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ bồi thường đủ cho chương trình."


Tưởng đạo làm sao có thể làm gia đình bọn họ ngừng ghi hình được, "Mặc Thần cậu nói đùa, không phải cậu không biết, mánh lới chính của mùa này chính là nhà các cậu, cộng đồng mạng chờ dài cổ cũng phải chờ gia đình các cậu kìa, nếu bây giờ các cậu không ghi hình nữa, chắc tôi phải bị mắng chết." Hơn nữa, Tưởng đạo thầm nghĩ, nhà tài trợ lớn có sẵn mà chạy, thì cô mới là người nên khóc.


Tưởng đạo xem như là đã nhìn ra, Giang Mặc Thần không phải đang thương lượng với cô, hắn đã quyết định xong rồi, hơn nữa không chấp nhận bất kì kẻ nào khuyên nhủ, từ từ, Tưởng đạo đột nhiên nghĩ tới một người, có lẽ Giang Mặc Thần sẽ không nghe những người khác khuyên nhủ, nhưng nếu Yến Thanh Trì đồng ý Đỗ Hạo Bằng ở lại, vậy thì, có lẽ Giang Mặc Thần sẽ nhường một bước.



Tưởng đạo nhìn Giang Mặc Thần, "Mặc Thần, cũng không phải tôi không muốn để Đỗ Hạo Bằng rời khỏi, nhưng tôi cảm thấy chúng ta mới nói chuyện một lúc thôi đã quyết định chuyện này rồi, có phải hơi qua loa rồi không? Không bằng chúng ta kêu thêm một người nữa đi, chúng ta hỏi ý kiến Yến Thanh Trì thử, xem cậu ấy nghĩ thế nào, dù sao cậu ấy cũng có quyền được đưa ra ý kiến trong chuyện này mà, không phải sao?"


Giang Mặc Thần cảm thấy cô thật biết nói chuyện, rõ ràng là bản thân mình không muốn Đỗ Hạo Bằng rời khỏi, vậy mà còn kéo Yến Thanh Trì xuống nước, trông cậy vào Yến Thanh Trì khuyên hắn. Hắn ở trong cái vòng này nhiều năm như vậy, còn nhìn không thấu chuyện gì, sao có thể không hiểu tâm tư của Tưởng đạo? Cô mời một nhà Quách Tử Anh và Đỗ Hạo Bằng tới chính là muốn bán nguyên tố hào môn, thỏa mãn ảo tưởng của các cô gái muốn gả vào hào môn, mà giữa Quách Tử Anh và Đỗ Hạo Bằng tuy rằng không được coi là mặn nồng, nhưng chính vì mâu thuẫn và vấn đề giữa bọn họ, vô tình tăng thêm đề tài cho chương trình, khiến nữ khán giả chú ý, nên Tưởng đạo không muốn để Đỗ Hạo Bằng rời khỏi một cách dễ dàng như vậy.


Đáng tiếc mấy cái đó không dùng được ở chỗ Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần trời sinh nhu hoà lại lạnh nhạt, chỉ bởi vì bây giờ hắn gia đình mỹ mãn, nên mọi người sẽ thường thấy bộ dáng dịu dàng của hắn khi đối mặt với Yến Thanh Trì và hai đứa nhỏ, bởi vậy lại cho rằng đối với ai hắn cũng dễ nói chuyện như vậy.


Chẳng qua, chuyện này đúng là Yến Thanh Trì có tư cách biết, Giang Mặc Thần cũng không định gạt y, nên thuận nước đẩy thuyền, làm theo ý của Tưởng đạo, hỏi ý kiến của Yến Thanh Trì, "Đương nhiên Thanh Trì có tư cách biết chuyện này, chỉ là, tôi cảm thấy chắc em ấy cũng nghĩ như tôi thôi."


Tưởng đạo nghe hắn nói vậy, không hiểu sao trong lòng lại có chút lo lắng.


Sự thật chứng minh, Giang Mặc Thần nói không sai, sau khi Yến Thanh Trì nghe xong, rất bình tĩnh tỏ vẻ, "Vậy để anh ta rời khỏi đi, biết rõ là quả bom không hẹn giờ, thì giữ làm gì? Chọi người sao?"


Tưởng đạo còn tưởng trong hai người bọn họ, luôn sẽ có một người đóng vai chính diện, một người đóng vai phản diện, không nghĩ tới hai người bọn họ lại là phu xướng phu tùy, hoàn toàn thống nhất mặt trận.1


Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, chủ động nói, "Chị không muốn phải không? Vậy tội gì chị phải hỏi ý kiến của tôi chứ, đối với tôi, tôi không để bụng chương trình này có đề tài gì, tôi chỉ quan tâm hai đứa nhỏ của tôi. Nếu có thể để Đỗ Hạo Bằng rời khỏi, đó tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể để anh ta rời khỏi, chị cũng có thể nói lý do của chị, chúng ta cùng thương thảo giải quyết."


Còn thương thảo gì nữa, Tưởng đạo nghĩ, thái độ của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đều rất rõ ràng, một nhà Đỗ Hạo Bằng cần phải rời khỏi, thậm chí bọn họ còn chủ động tìm giúp một gia đình thay thế, cũng đồng ý thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cưỡng chế một nhà Đỗ Hạo Bằng rời khỏi, tận tình tận nghĩa, quyết tâm rõ ràng.


Cô không thể nào để Giang Mặc Thần ngừng ghi hình, vô luận là minh tinh Giang Mặc Thần hay là nhà tài trợ Giang Mặc Thần, đều không thể, huống hồ, gia đình Giang Mặc Thần mà nghỉ quay, có thể nhà Bác Phong Phó Mẫn Chi cũng không quay nữa, đến lúc đó, tổn thất thật sự quá lớn.3


"Tôi biết rồi, tôi sẽ nói chuyện với Đỗ Hạo Bằng, để gia đình bọn họ rời khỏi, cũng làm phiền hai vị xem xét giúp tôi gia đình thích hợp tiếp theo, để bọn họ nhanh chóng đồng ý quay, tham gia trạm tiếp theo."


"Được." Giang Mặc Thần đáp.2


Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, "Vậy hai người nói tiếp đi, em đi xem con."


"Em đi đi, lát nữa anh đi tìm em."


Yến Thanh Trì về tới bên cạnh Kỳ Kỳ Nghiên Nghiên, Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba, có phải chúng ta gặp rắc rối rồi không?"


Bé nhìn thoáng qua chỗ Giang Mặc Thần, nhỏ giọng hỏi, "Dì đạo diễn á, có phải đang nói chuyện con và em với ba ba không?"


Yến Thanh Trì ôm bé lên, để bé ngồi trên đùi mình, "Đương nhiên không phải, là bố con có chuyện muốn nói với dì đạo diễn, không liên quan đến con và Nghiên Nghiên đâu, hai con ngoan như vậy, sao lại gây hoạ được chứ."


Y hôn hôn Kỳ Kỳ, "Vừa rồi Kỳ Kỳ thật che chở em trai nha, giống như tiểu anh hùng vậy."



Kỳ Kỳ ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Nghiên Nghiên mới là tiểu anh hùng, cậu ấy giúp tụi con cướp thỏ con về."


"Kỳ Kỳ cũng vậy, các con đều là tiểu anh hùng."


Nghiên Nghiên vừa xém chút làm mất thỏ con của mình, vất vả lắm mới mang thỏ con về lòng mình được, bé con ôm thật chặt, sờ sờ lông thỏ con, chơi đùa với nó.


Yến Thanh Trì nhắc nhở Nghiên Nghiên, "Nghiên Nghiên, con đừng sờ nó mãi, để nó nghỉ ngơi một lát đi, con đừng quấy rầy nó."


Nghiên Nghiên gật đầu, rút tay về, "Dạ."


Yến Thanh Trì hỏi bé con, "Đói bụng không?"


Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.


Yến Thanh Trì thấy nó không đói bụng, lại hỏi Kỳ Kỳ, "Vậy cục cưng con đói bụng không?"


Kỳ Kỳ lắc đầu, "Con chờ bố về, chúng ta cùng ăn cơm."


"Được." Yến Thanh Trì ôn nhu nói.


Nghiên Nghiên sáp tới, nhìn Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ đang ngồi trên đùi Yến Thanh Trì, "Con cũng muốn ngồi trên đùi."


Kỳ Kỳ nghe bé con nói như vậy, trực tiếp ôm Nghiên Nghiên ngồi trên đùi mình.


Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Hai đứa con nha, hai ngọn núi nhỏ."


Nghiên Nghiên cười "hắc hắc".


Kỳ Kỳ quay đầu nhìn y, tri kỷ hỏi, "Nặng lắm sao? Vậy con đứng lên."


Yến Thanh Trì trực tiếp ôm lấy hai anh em bé, "Bỏ đi, hai đứa con, đúng lúc là một ngọn núi vàng, một ngọn núi bạc, đều bị ba ôm vào lòng."


"Con là núi vàng." Kỳ Kỳ vui vẻ nói.


"Con là núi vàng." Nghiên Nghiên học bé nói.


Kỳ Kỳ sửa đúng cho nó, "Em chỉ có thể là núi bạc thôi."


"Vì sao nha?"


"Bởi vì anh đã là núi vàng, nên em chỉ có thể là núi bạc." Kỳ Kỳ giải thích cho bé con.


Nghiên Nghiên cái hiểu cái không gật đầu.


Yến Thanh Trì bị hai anh em nó chọc cười, chuẩn bị chọc hai anh em nó, đã nghe thấy sau lưng có người hỏi y, "Vị thanh niên anh tuấn này, em làm rớt núi vàng hay núi bạc thế?"


"Bố." Kỳ Kỳ kinh hỉ nói.


Bé kích động muốn đứng lên, lại phát hiện mình bị Nghiên Nghiên đè nặng, Kỳ Kỳ cười ha ha cười ôm chặt Nghiên Nghiên, "Em đè anh nặng quá."


Nghiên Nghiên quay đầu lại ôm bé, cũng ha ha ha cười với bé.


Yến Thanh Trì ôm con trong lòng, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần hỏi y, "Là ngọn núi nào vậy?"


"Đều không phải." Yến Thanh Trì nói, "Em làm rớt không phải núi vàng cũng không phải núi bạc."


"Vậy là núi gì?"


Yến Thanh Trì ý bảo hắn đưa lỗ tai lại đây, Giang Mặc Thần cúi đầu, đã nghe Yến Thanh Trì thấp giọng nói, "Em đánh rơi một ngọn Haruna*."3


*núi lửa của Nhật


Giang Mặc Thần mỉm cười lé mắt nhìn y, "Mỗi ngày phu nhân đều nói anh là sách giáo khoa, nhưng anh thấy phu nhân cũng không nhường một tấc nha."


"Không còn cách nào, cũng là vì xứng đôi với anh hết." Yến Thanh Trì thở dài.


"Vậy phu nhân vất vả rồi." Giang Mặc Thần nắm lấy vai y.


Yến Thanh Trì mỉm cười, "Anh biết là tốt."