Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 46: Hãy chụp tôi!




《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

“Ọt ọt.”

Trong không gian yên tĩnh và trống vắng của lớp học, bụng của Tống Ỷ Thi đang kêu réo.

Cả Tống Ỷ Thi và Ung Dương cùng trố mắt nhìn nhau.

Cơn tức giận tràn ngập trong lòng của Ung Dương dần lắng xuống.

“Đói bụng rồi sao?”

“...”

“Chúng ta đi ăn trước đã.”

“Ừ.” Tống Ỷ Thi trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Ung Dương: “Vậy cậu nhường đường đi.”

Ung Dương đang đứng chặn lối đi: “...”

Cậu nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng cũng chịu thua.

Tống Ỷ Thi bước ra khỏi lớp, không ngoảnh đầu nhìn lại.

Nhóm người đang đứng ngoài lớp học lập tức đứng thẳng người, cùng nhau cười chào hỏi: “Thi Thi, cậu với anh Dương nói xong chưa?”

Phương Lập vươn cổ về phía trước, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng u ám của Ung Dương, cậu ấy cả kinh, thấy lạnh tóc gáy, vô thức rụt cổ, xấu hổ gọi: “Anh, anh Dương.”

“Các cậu ở đây làm gì?” Ung Dương đi tới cửa lớp học, dáng người cậu cao lớn, lập tức mang đến một cảm giác áp bức vô hình. Những người đang đứng chen chúc nhau lập tức bay tán loạn như chim muông.

“Không phải vì đợi Tống Ỷ Thi hay sao?” Quách Viên lui về phía sau một bước, cười tươi như hoa.

Bây giờ Ung Dương có thể chắc chắn rằng bọn họ đang muốn làm việc riêng nào đó.

Ung Dương hỏi: “Không phải muốn đi ăn sao?”

Quách Viên gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi muốn đi ăn.”

Phương Lập đứng bên cạnh bổ sung: “Tống Ỷ Thi chiêu đãi!” Khi cậu ấy nói chuyện mặt mày hớn hở, hai con ngươi dường như muốn bay ra ngoài vì vui mừng.

Quách Viên lập tức trừng mắt nhìn Phương Lập.

Phương Lập sờ gáy, càng lúc càng cảm thấy lạnh, trong lòng hơi hoang mang. Chẳng lẽ bản thân lại nói bậy rồi?

Tống Ỷ Thi thở dài.

Trời đất.

Sao Phương Lập lại nông cạn thế nhỉ?

Ung Dương thấp giọng nói: “Mời đi ăn? Tại sao lại đi chiêu đãi các cậu?” Tống Ỷ Thi rõ ràng đang đứng ở phía trước, nhưng cậu lại cố ý hỏi Phương Lập.

Quả nhiên, Phương Lập cũng không có chút chuẩn bị nào cả, mở miệng nói: “Cái này, đó là bởi vì chúng tôi cùng nhau hợp tác tìm ra tên khu nghỉ dưỡng kia từ miệng của Tất Hiểu Tuệ. Tống Ỷ Thi muốn cảm ơn chúng tôi…”

Vẻ mặt của Ung Dương càng tối sầm lại.

Nói thật lòng, cậu điều tra còn toàn diện hơn! Địa điểm đã được định sẵn, chỉ việc gật đầu một cái là có thể đi ngay lập tức! Chẳng lẽ không bằng bọn họ sao?

Vậy mà cô mời họ ăn tối, mà không phải là cậu?

Ung Dương càng nghĩ càng thấy chua xót giống như dạ dày tiết ra quá nhiều dịch vị, từ đầu đến chân đều cảm thấy khó chịu.

Bầu không khí chợt ngưng đọng trong giây lát.

Ngay cả người đơn giản như Phương Lập cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu ấy nhìn trái nhìn phải, lúng túng cười hỏi: “Vậy…hay anh Dương đi cùng chúng tôi đi?” Nói xong, Phương Ly cảm giác có chỗ không đúng, vội vàng nhìn về phía Tống Ỷ Thi: “Khụ, khụ, người mời là Tống Ỷ Thi, tôi phải hỏi cậu ấy trước…”

Tống Ỷ Thi: …

Đúng là thiên tài!

Lại ném câu hỏi chết người về phía cô!

Ánh mắt của Ung Dương quét qua nhóm người, sau đó dừng lại trên người Tống Ỷ Thi. Cậu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của cậu.

Tống Ỷ Thi liếm đôi môi hơi khô, vỗ vào vạt áo đồng phục, nơi có một cái túi nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tiền cũng không có bao nhiêu, mọi người không ăn quá nhiều là được.”

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Đương nhiên, đương nhiên rồi!” Phương Lập lớn tiếng trả lời: “Tớ ăn không nhiều đâu!”

Quách Viên trợn tròn mắt, cô ấy thầm nghĩ, chắc mỗi ngày Phương Lập phải ăn nhiều lắm, nếu không sao lại nói lung tung như vậy?

“Anh Dương, chúng ta đi thôi, không lát nữa chưa kịp ăn xong đã phải trở về lớp rồi.” Kỷ Vũ Hàng đứng ra giảng hòa.

“Ừ.” Ung Dương thờ ơ trả lời, không biết có vui hay không.

Nhưng cuối cùng vấn đề đã được giải quyết mà không có bất kỳ rủi ro nào.

Tống Ỷ Thi đi xuống lầu trước, Quách Viên lập tức theo sau.

Quách Viên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Hay là chúng ta đi đến nhà ăn trường học đi.”

Tống Ỷ Thi ngạc nhiên quay lại nhìn cô ấy.

“Bọn họ nhất định không phản đối!”

Tống Ỷ Thi thầm nghĩ trong lòng, có thể Ung Dương sẽ phản đối! Cậu chủ trẻ này đã bao giờ ăn ở nhà ăn trường học đâu?

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, nếu cậu Ung không muốn đi thì không phải vừa khéo sao?

Khi Tống Ỷ Thi đang cân nhắc vấn đề này trong đầu, đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Được.”

Tống Ỷ Thi: ?

Cô khó khăn cúi đầu xuống.

Ung Dương đang đứng phía sau cách cô một bước, gần như dính vào lưng cô. Cậu đã cao rồi, đứng trên một bậc thang cao trông lại càng to lớn. Cậu hơi khom người, cúi đầu, như thể dễ dàng ôm lấy được cô.

Những người khác chú ý tới động tĩnh, vội vàng đuổi theo hỏi: “Có chuyện gì vậy? Các cậu đang nói gì thế?”

Quách Viên trả lời: “Đang bàn nên đi ăn ở đâu, đến nhà ăn trường học được không?”

“Căn tin sao? Được thôi, tớ còn chưa ăn ở đó bao giờ.”

Tống Ỷ Thi quay đầu, liếc nhìn vẻ mặt của bọn họ.

Tất cả đều tràn đầy niềm vui, không thấy miễn cưỡng chút nào.

…?

Ung Dương liếc nhìn chiếc cổ trắng như tuyết của Tống Ỷ Thi ẩn hiện trong mái tóc của cô, mũi dường như cũng ngửi thấy mùi thơm của bột giặt. Cậu đứng thẳng dậy như không có chuyện gì, thúc giục: “Đi thôi, nếu đến muộn thì không phải căn tin sẽ hết đồ ăn sao?”

Cậu thuận tiện đứng chặn đám người Kỷ Vũ Hàng, Phương Lập ở đằng sau, Tống Ỷ Thi không thể nhìn thấy bất kỳ ai.

Tống Ỷ Thi: ?

Quách Viên nắm lấy cánh tay Tống Ỷ Thi, nhanh chóng đưa cô xuống lầu.

Ung Dương từ từ đi phía sau Tống Ỷ Thi, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô.

Cả nhóm cuối cùng cũng đến nhà ăn.

Nhà ăn của trường trung học Hãn Hải rất khác biệt.

Những học sinh giỏi có học bổng đều tuân theo quy củ quẹt thẻ mua cơm từ các cửa sổ đồ ăn. Những bạn có hầu bao rủng rỉnh sẽ chọn lên tầng hai để ăn những món riêng khác. Ai nhiều tiền hơn nữa thì đi ăn ở gần trường. Nhóm người Quách Viên gọi xe cũng được hoặc tự đi xe cũng không sao, nên không cảm thấy phiền phức, vì vậy quyết định chọn nhà ăn.

Kể từ khi Tống Ỷ Thi nhập học thì luôn tự mang đồ ăn hoặc ăn ở căn tin, nên cô cũng biết tình hình cơ bản ở đây.

Cô chỉ vào lầu hai: “Chúng ta lên lầu ăn cơm nhé?”

Quách Viên và những người khác nhìn lên, tất cả đều là ẩm thực Nhật Bản và Hàn Quốc, Việt Nam và Thái Lan, Pháp và Ý… Họ chưa bao giờ ăn ở đây, nhưng đã ăn ở các nhà hàng Pháp và Ý khác, nên dựa theo kinh nghiệm trước kia mà phán đoán, chắc hẳn sẽ rất đắt, vậy không phải đang bào tiền của Tống Ỷ Thi hay sao?

Bọn họ vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nghe thấy Ung Dương dứt khoát nói: “Lên lầu làm gì? Dưới lầu có nhiều cửa sổ đồ ăn như vậy, không đủ cho các cậu ăn sao?”

“Anh Dương, vậy là đủ rồi!”

“Vậy sao không đứng xếp hàng đi? Còn chờ tôi xếp hàng sao?” Ung Dương nói thẳng thừng.

Đối với họ thì đây đã là sự hòa nhã thân thiện rồi.

Phương Lập ngay lập tức dẫn đầu và xếp hàng đầu tiên.

Kỷ Vũ Hàng đi theo, không quên quay đầu nói: “Tống Ỷ Thi, cậu tìm một chỗ ngồi chờ đi…Không cần lại đây đâu.”

Tống Ỷ Thi nói: “Hả? Nhưng là tôi mời mọi người mà…”

Ung Dương mím môi, quay đầu hỏi: “Thẻ ăn của cậu đâu?”

Tống Ỷ Thi sờ túi rồi lấy ra: “Đây.”

Ung Dương cầm lấy, ném cho Kỷ Vũ Hàng: “Cầm cái này đi quẹt, phải đếm số người rõ ràng, đừng có bỏ sót ai.”

Kỷ Vũ Hàng cười nói: “Làm gì có chuyện đó được?” Sau đó cậu ấy còn làm động tác “ok” rồi rời đi.

Tống Ỷ Thi: …

Đây không phải là tự mình đi phục vụ chính mình chứ.

Sự xuất hiện của họ cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người đang có mặt trong căn tin.

Ánh mắt của những học sinh ngồi lầu dưới lạnh lùng và đầy dò xét. Trên lầu có người hét lớn: “Hình như là Ung Dương!” “Còn có Quách Viên, Kỷ Vũ Hàng, Phương Lập…” gọi ra một loạt cái tên. Một lúc sau, một số người vịn vào lan can tầng hai nhìn xuống.

“Họ đang làm gì vậy?”

“Ung Dương đến ăn ở khu cửa sổ nhà ăn? Tôi không nhìn lầm chứ?”

“Có lẽ nào trường học đã thay đầu bếp trong nhà ăn bằng một đầu bếp sao Michelin?”

“...Hình như đó là Tống Ỷ Thi?”

“Chết tiệt, chụp ảnh đi! Nhanh lên!”

Lúc này, Ung Dương đột ngột ngẩng đầu liếc bọn họ.

Những người đứng ở lan can quá sợ hãi và co rúm người lại. Họ không dám chụp ảnh, còn không dám thò ngón tay ra.

Ung Dương: ?

Mẹ kiếp.

Mấy đồ ngốc này sao không chụp ảnh đi! Trước đó không phải tỏ ra rất thú vị khi bí mật chụp ảnh Tống Ỷ Thi, Mạc Tiếu Phàm và Thẩm Diệu Chu sao? Chụp xong không phải còn truyền tay nhau lên Tieba sao? Tại sao đến phiên của cậu thì lại không chụp?

Ung Dương không vui.

Ung Dương đứng đó, còn hơi tiến gần về phía của Tống Ỷ Thi, chờ được chụp ảnh. Kết quả là chờ đến lúc Phương Lập xếp hàng xong, bưng đồ ăn quay lại chỗ ngồi rồi vẫn không thấy ai chụp.

Ung Dương ngồi xuống với vẻ mặt ủ rũ.

Bởi vì có cậu ở đó, mọi người cũng không tiện làm gì, vì vậy bữa ăn kết thúc trong sự khô khan gượng gạo.

Tống Ỷ Thi rất nghiêm túc ăn cơm.

Nếu không ăn trưa đầy đủ, làm sao có thể tập trung học hành tốt vào buổi chiều được?

Ung Dương vốn cho rằng đồ ăn này khó nuốt, nhưng thấy Tống Ỷ Thi nghiêm túc ăn, cậu cũng tự giác ăn thêm hai miếng.

Sau khi mọi người ăn xong, Tống Ỷ Thi mở miệng định nói.

Nhưng Ung Dương đã đi trước một bước, nhìn xung quanh hỏi: “Mọi người ăn ngon chứ?”

“Ngon, rất ngon!” Một đám người ngồi đối diện đồng loạt gật đầu.

Ung Dương quay sang nhìn Tống Ỷ Thi: “Cậu nghe thấy không? Mọi người đều nói ăn rất ngon.”

Tống Ỷ Thi: “...Ừ.” Dù nhìn thế nào cũng thấy cô như đang bị cậu ép buộc.

Ung Dương đứng dậy nói: “Đi thôi, Phương Lập thu dọn chén đĩa.”

Phương Lập: ?

Cậu ấy đã làm gì sai?

Phương Lập nhỏ giọng đồng ý: “Được thôi anh Dương, không thành vấn đề anh Dương!”

Sau khi ăn xong, cả nhóm quay trở lại lớp học.

Thấy Ung Dương muốn đi theo trở về lớp học, Tống Ỷ Thi hỏi: “Cậu cũng về lớp sao?”

“Ừ.” Ung Dương cúi đầu nói: “Không được sao?”

Quách Viên không nhịn được nữa: “Anh Dương, hôm nay không phải đến sân bóng rổ sao?”

“Không đi.”

Quách Viên im lặng, trong khi đi về phía Tống Ỷ Thi, cô ấy lặng lẽ lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn:

‘Thiên tài của lớp ba và những người bạn tốt của cô ấy’

[Quách Viên: Lần sau đừng mời anh Dương theo _(:3∠)_ Ăn cơm giống như một hình phạt vậy.]

[Phương Lập: ++++1]

[Quách Viên: Nhất định Thi Thi rất vất vả.]

Tống Ỷ Thi lấy điện thoại ra và liếc nhìn màn hình.

Hả?

Cô vất vả chỗ nào vậy?

Cô cũng đâu có ở cùng một chỗ với Ung Dương.

Dáng người Ung Dương khá cao, hình như đi phía sau khá xa, nhưng nếu bước nhanh về phía trước chắc có thể thấy giao diện di động của Quách Viên, liếc mắt sẽ bắt gặp từ “Lớp ba”.

Hả?

Gửi tin nhắn trong nhóm?

Ung Dương bình tĩnh lấy điện thoại ra và liếc nhìn.

Trong nhóm trống không, không có tin nhắn mới.

Ung Dương nhanh chóng phản ứng…

Quách Viên và những người khác lập một nhóm với Tống Ỷ Thi.

Mà không có cậu!

Không có cậu, không có cậu, không có cậu…

Chết tiệt.

Sắc mặt của Ung Dương trở nên xấu đi.



Hiệu trưởng đặc biệt mời Thẩm Diệu Chu vào văn phòng, ngồi ở trên ghế, hơi khom người về phía trước hỏi: “Cậu Thẩm có biết ông Lâm Trung không?”

Thẩm Diệu Chu hơi dừng lại, thờ ơ nói: “Ừ, tôi biết.”

“Người đó đã quyên góp cho trường một nghìn vạn.” Hiệu trưởng cười nói: “Nhưng chúng tôi không nhận.”

Trường trung học Hãn Hải không thiếu tiền.

Bởi vì tiền ở khắp mọi nơi.

Thẩm Diệu Chu dừng lại rồi nói tiếp: “Cầm đi.”

Hiệu trưởng sửng sốt: “Ý của cậu Thẩm là…”

“Không nhận cũng không được ích lợi gì.” Thẩm Diệu Chu chỉ nói như vậy rồi đứng dậy rời đi.

Mãi cho đến khi cách phòng hiệu trưởng rất xa, Thẩm Diệu Chu mới lấy điện thoại di động ra. Đúng lúc này, một tin nhắn mới xuất hiện trên điện thoại của anh.

[Người gửi tin: Lâm Trung]

[Đã làm phiền cậu rồi, nhưng chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ Lâm Quyền.]

[Sau khi sự việc xong xuôi, tôi sẽ quyên góp thêm một ngàn vạn cho trường trung học Hãn Hải, tôi tin khi ông cụ Viên nhìn thấy sẽ rất vui vẻ.]

Sau khi tin nhắn gửi đi, một cuộc điện thoại gọi đến.

Tên người gọi hiện lên vẫn là Lâm Trung.

Thẩm Diệu Chu đợi vài giây rồi mới bắt máy.

Giọng nói của Lâm Trung không giấu được sự lo lắng: “Cậu chủ, cậu xem chuyện này…”

“Người đang ở đâu?”

Nghe được mấy chữ ngắn ngủi này, Lâm Trung mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Ở khu nghỉ dưỡng Ánh Dương.” Nói xong lại tiếp tục: “Có thể cậu chủ không biết đây là chỗ nào, để tôi gửi địa chỉ…”

“Tôi biết.” Thẩm Diệu Chu lạnh lùng trả lời.

Lâm Trung bỗng thấy lạnh sống lưng, chú ta nhỏ giọng nói: “Cậu biết, biết, biết là tốt rồi, vậy tôi cũng không cần nói nữa…”

“Chủ nhật, tôi sẽ đến đó.” Thẩm Diệu Chu nói.

“Có thể hay không sớm…” Lâm Trung dè dặt nói.()

Thẩm Diệu Chu ngắt lời: “Tôi phải lên lớp.”

Lâm Trung cười ngượng, không dám nói với thân phận của cậu ấy thì cần gì phải lên lớp?

Chú ta đành gật đầu trả lời: “Vâng, vâng, vậy thì theo ý cậu chủ. Chủ nhật, chủ nhật thôi!”

Ở một nơi khác.

Phương Lập vừa mới thu dọn xong bát đĩa, thở dài, ngay sau đó nhận được tin nhắn mới.

[Ung Dương: Thêm tôi vào nhóm.]

Phương Lập bị bốn từ ngắn gọn và sắc bén làm cho sững sờ, cảm thấy hơi có sát khí xuyên qua màn hình.

Rốt cuộc hôm nay cậu ấy đã làm gì sai vậy trời?

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》