Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 41: Mèo




《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Lúc này, tất cả người lớp 3 cũng đã đi gần hết, Tống Ỷ Thi nhét tờ đơn xin gia nhập hội học sinh vào trong bàn học, cố gắng nhét vào chỗ sâu thật sâu, sau đó mới hài lòng đứng dậy và cầm cặp sách đi ra ngoài.

Lúc này chỉ còn lác đác một vài người, còn ít hơn trước khi cô giấu tờ đơn kia.

“Là Mạc Tiếu Phàm?”

“Sao cô ấy lại đến lớp ba của chúng ta?”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ muốn nói chuyện Kỷ Vũ Hàng và Phương Lập, mà cái cậu này, nhiều chuyện vừa vừa phải phải thôi, nhanh đi đi, không tý nữa mà bị vạ lây thì ố dề.”

“Ủa alo, cậu cứ làm như cậu không nhiều chuyện ấy! Giờ lại trách tôi !” “Khổ quá! Xin lỗi được chưa? Đi mau lên!”

Trong phòng học vốn dĩ chỉ còn lại mấy người, sau một hồi thảo luận cũng vội vội vàng vàng thu dọn rời rời đi một cách nhanh chóng.

Tống Ỷ Thi nhìn về phía cửa.

Mạc Tiếu Phàm lạnh mặt, đẩy một cái khiến mấy cô gái kia đứng không vững, cả bọn thất tha thất thểu đi vào phòng học lớp ba.

Mạc Tiếu Phàm cũng theo sát vào.

Tống Ỷ Thi mờ mịt nhìn mấy người bọn họ một cái, mang theo cặp sách muốn lướt qua để đi ra ngoài.

Mạc Tiếu Phàm lúc này đã nóng nảy hơn, một cước đá vào đùi một cô gái trong đó: “Đến lời xin lỗi mà mày cũng không biết nói sao? Lúc trước chạy đến ban ba giáo huấn người ta không phải rất hoành tráng hả? Dũng khí kia đâu hết rồi?”

Cô gái kia bị đá cho một cái liền nằm úp sấp trước mặt Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi vội vàng nhảy ra.

Cú ngã này hại người à nha, cô cũng không thể để cho người này chạm vào được, chết cô đấy.

Cô gái kia theo bản năng muốn bắt lấy chân Tống Ỷ Thi và kết quả thì ai cũng biết, chúc mừng bạn đã quay vào ô mất lượt, cô ta bắt vào khoảng không nên nhất thời cảm thấy xấu hổ cùng giận dữ.

Bọn họ có chết cũng không nghĩ ra được, Mạc Tiếu Phàm làm sao lại phát hiện ra chuyện bọn họ tới gây sự chứ?

Dù sao thì bọn họ cũng bị Ung Dương mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng rồi, ngay cả Tống Ỷ Thi cũng không sợ nhóm bọn họ cơ mà.

Mấy cô gái này đang tuổi kiêu, đương nhiên sẽ không thể mang sự thất bại thảm hại của bản thân ra để nói cho Mạc Tiếu Phàm nghe rồi.

Nhưng bây giờ thì sao? Mạc Tiếu Phàm không chỉ biết, mà còn bảo bọn họ phải tới cửa xin lỗi.

…… Xin lỗi?

Lần này mấy người bọn họ có gồng cơ đít thít cơ mông mà nghĩ nát óc thì cũng nghĩ không ra tại sao lại muốn bọn họ đến xin lỗi.

Tống Ỷ Thi là người có gia thế phi thường sao?

Người của trường trung học Phong Thủy cho biết gia đình cô là gia đình không khá giả, phải nói là rất nghèo.

Nếu là một con đỗ nghèo khỉ, vậy thì có gì đáng sợ sao?

Mấy người bọn họ đều mang sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, tóc bết bát, con nào thả tóc thì lại càng thảm, rũ rượi như vừa bị đánh ghen, dáng ngồi chật vật, bộ dạng lại tràn ngập hoang mang.

Thấy không ai lên tiếng, Mạc Tiếu Phàm càng thêm tức giận.

Bọn họ không lên tiếng có nghĩa là gì?

Điều này đồng nghĩa với việc làm cho cô ấy mất hết mặt mũi trước mặt Tống Ỷ Thi! Lại nghĩ đến lúc trước đứng ở ngoài phòng làm việc, Tống Ỷ Thi dùng vẻ mặt mất hứng nhìn cô ấy, còn có ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Diệu Chu quét về phía mình...... Lửa giận trong người Mạc Tiếu Phàm như được thêm dầu, bùng cháy như sắp nổ. “Mang cờ hiệu của tôi có thoải mái không?” Mạc Tiếu Phàm nói xong lại đạp cho người khác một phát.

“Rầm” một cái lại nằm úp sấp trước mặt Tống Ỷ Thi, cái tiếng “rầm” vui tai bao trọn khu vực xung quanh.

Tống Ỷ Thi há miệng thở dốc vì phải dùng sức tránh cả hai người.

Mấy cô gái khác nhìn dáng vẻ của cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Giống như Tống Ỷ Thi, các cô thấy rất nhiều, thành tích cho dù tốt nhưng trong nhà lại nghèo thì bắt nạt là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cho dù có người ra mặt cho họ thì bọn họ cũng sẽ vì tránh cho rắc rối đến với bản thân mà ngụy trang thành một bộ dáng thiện lương rộng lượng, mấy cô nàng nghĩ Tống Ỷ Thi nhất định sẽ lên tiếng giúp đỡ cho mấy người kia.

Nhưng không, cô chỉ mở miệng nói một câu khiến người bị đánh trầm cảm: “...... Nơi này rất chật chội đấy, nằm sấp cũng không chứa được nhiều người như vậy đâu. Đánh nhau hỏng bàn người ta thì mệt lắm.”

Kinh nghiệm tự lau bàn ghế của Tống Ỷ Thi vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cô! “……”

“…………”

Bầu không khí chuyển từ yên lặng sang cứng ngắc vài giây.

Mạc Tiếu Phàm: “Vậy tất cả cút ra ngoài.”

Mấy cô gái kia bị đá lại lắp bắp đứng lên, sau đó thì chỉ có thể đi ra ngoài. Kết quả chờ đi ra ngoài, các cô ấy liền ngây ngẩn cả người.

Ngoài cửa phòng học lớp 3 còn có một người đang đứng.

Thân hình người này cao ngất, mặc áo Tôn Trung Sơn vô cùng đẹp mắt nhưng khi ngước mắt lên thì có thể thoáng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của đối phương. Vâng … Là anh Thẩm Diệu Chu, crush của chị Mạc Tiếu Phàm.

Mạc Tiếu Phàm đi theo ra ngoài, cô ấy nhìn thấy Thẩm Diệu Chu cũng kinh ngạc nhảy dựng lên: “Hội, hội trưởng, sao hội trưởng lại ở chỗ này?”

Thẩm Diệu Chu không nói chuyện.

Mạc Tiếu Phàm còn muốn mở miệng giải thích nhưng sau đó đã thấy Tống Ỷ Thi yên lặng mang theo cặp sách từ cửa sau đi ra.

“Tống Ỷ Thi!” Mạc Tiếu Phàm vội vàng đuổi theo.

Hôm nay cô ấy nhất định phải nói lời xin lỗi và cũng phải nói chuyện cho rõ ràng! Tống Ỷ Thi dừng bước, cô suy nghĩ một chút nói: “Kỳ thật xin lỗi như vậy rất không có ý nghĩa.”

Không phải cô cố ý làm khó bọn họ mà là những người thiện lương kia, căn bản sẽ không đến bắt nạt người khác, càng sẽ không được voi đòi tiên.

Mà những người đến bắt nạt cô, nếu lần thứ nhất mà họ không được dạy dỗ, không bị đau khổ thì họ sẽ coi cô là người dễ bị bắt nạt, còn có thể đến bắt nạt lần thứ hai, lần thứ ba.

Nữ chính trong nguyên tác đã từng phạm qua một sai lầm như thế, ở thời điểm Sở Nghệ Niên thay cô ấy giáo huấn một tiểu pháo hôi, cô ấy lại lên tiếng cầu tình cho nó. Sau đó Sở Nghệ Niên cũng cảm thấy bực, trong lòng xuất hiện bất mãn, cho rằng cô ấy không biết tốt xấu, vì thế cũng không quản nữa, anh còn khẽ cười một tiếng nói: “Cô định báo đáp tôi như thế nào?”

Nói xong chính là một bữa tương tương ủ rượu không quá hài hòa (ý là một màn nói chuyện không hài hòa), mà tiểu pháo hôi kia cũng từ lần đó liền lấy được kinh nghiệm, cảm thấy Tống Ỷ Thi là người dễ bắt nạt, có phản kháng lại cũng sẽ không làm ra chuyện gì lớn cả.

Vì thế, tiểu pháo hôi kia lại đến tạo ra rắc rối cho nữ chính thêm vài lần nữa, cưỡng chế Tống Ỷ Thi lên giường của người đàn ông khác. Điều này đồng nghĩa với việc vị tiểu pháo hôi kia đang tăng cơ hội tương tác của cô với mấy vị nam chính khác.

Tống Ỷ Thi lúc ấy xem còn châm chọc qua, bà mụ nội nhà nó, cái nội dung nghe ải chỉa vậy trời, không biết khứa nào có thể viết một câu chuyện với cái nội dung thối nát như thế này.

Nhưng vừa nghĩ đến loại tình tiết thối nát này, cô lại có thể ăn thêm vài bữa thịt và lái thêm vài chiếc xe phân khối lớn.

Lúc ấy cô còn cảm thấy đọc cái này cực kỳ cực kỳ hợp lý a.

Quá hợp với cô luôn ấy. (눈‸눈)

Mạc Tiếu Phàm đứng ở đối diện có chút sửng sốt, cô ấy đang cố gắng chống lại ánh mắt của Tống Ỷ Thi, thế nhưng từ đáy lòng vẫn không dấu vết mà nảy sinh một tia khẩn trương: “...... Vậy, vậy cậu cho rằng như thế nào mới tốt?”

Mấy cô gái kia kinh ngạc ngẩng đầu, tất cả đều nhìn thẳng vào Tống Ỷ Thi. Các cô chỉ là muốn giáo huấn Tống Ỷ Thi một chút, xong lại ở trước mặt Mạc Tiếu Phàm lấy lòng, thuận tiện còn có thể lấy ra khoe khoang một phen...... Nhưng mà, tại sao lại phát triển thành như vậy?

“Người làm sai cũng không phải tôi thì sao tôi phải suy nghĩ về nó làm gì chứ.” Tống Ỷ Thi lắc đầu nói.

Cô chính là lười nghĩ.

Người khác tìm cô gây sự thì chính là tìm thêm rắc rối cho bản thân bọn họ thôi. Có thời gian nghĩ cái này, không bằng để cô về nhà ngẫm xem mấy cái đề trên lớp còn cách nào để giải không.

“Cậu đừng quá đáng quá … “ Có một cô gái tức giận lên tiếng, đồng thời quay đầu nhìn Mạc Tiếu Phàm thì đã thấy Mạc Tiếu Phàm trông có vẻ sững sờ và ngạc nhiên ...... Mạc Tiếu Phàm sao lại nghiêm túc nghĩ về câu nói kia?

Cô gái này lập tức im lặng.

Việc cô ta làm là chỉ có thể đánh bạo mà quay đầu ra sau nhìn Thẩm Diệu Chu. Gương mặt Thẩm Diệu Chu vẫn không thay đổi, câu ấy vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, lạnh lùng đánh giá hết mọi chuyện xảy ra trước mắt.

Ánh mắt kia không khác gì việc đang xem một vở kịch.

Trái tim cô gái kia bất giác đập nhanh hơn một nhịp, tay chân run lên theo bản năng, sau đó thì không dám nhìn nữa, cô ta chỉ có thể vô cùng lo lắng ngóng trông chuyện này nhanh chóng được xử lý đi......

“Tôi xin lỗi trước.” Mạc Tiếu Phàm đột nhiên lên tiếng.

Mấy người kia cho tới bây giờ chưa từng phải trải qua cảm giác phải chịu loại áp lực nào lớn như vậy, Mạc Tiếu Phàm đứng ở một bên, Thẩm Diệu Chu đứng ở cách đó không xa. Phân lượng của hai người kia đều nặng như nhau và đều có sức ảnh hưởng đối với mấy người bọn họ.

“Đúng, thực xin lỗi …”

“Vậy là xong rồi sao?”

Tống Ỷ Thi còn chưa lên tiếng thì Mạc Tiếu Phàm đã nhíu mày, khí thế cô ấy lẫm liệt. “Xin lỗi, chúng tôi, chúng tôi không nên tới tìm cậu, những gì chúng tôi nói đều là nói nhảm.”

“Đúng, loại chuyện này về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Xin cậu tha thứ cho chúng tôi.”

Các cô gái càng nói thì càng cảm thấy xấu hổ. Phải biết rằng từ sau khi ôm đùi Mạc Tiếu Phàm, cũng chỉ có mấy người diễu võ dương oai với người khác, nào có chuyện bọn họ phải cúi đầu nhận sai a......

Lúc này dưới lầu có người đi về muộn nên mơ hồ có thể nghe thấy động tĩnh phía bên trên, chờ sau khi đi ra khỏi phòng học, bọn họ còn đặc biệt ngửa đầu nhìn lên phía trên. Người nọ không nhìn thấy Thẩm Diệu Chu đang đứng ở bên trong nhưng lại nhìn thấy Mạc Tiếu Phàm cùng mấy cô gái khác, còn có Tống Ỷ Thi mang theo cặp sách, cô xinh đẹp đến mức nhìn lâu thôi cũng có chút chói mắt.

Người nọ trừng to mắt, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp lung tung hai tấm, sau đó cũng bước nhanh đi.

“Con mẹ nó cậu có thể chân thành một chút hay không?” Mạc Tiếu Phàm ở trên lầu mắng.

“Chúng tôi thật sự biết sai rồi, là chúng tôi ghen tị với cậu, chúng tôi không đúng …. Sau này nếu lại tìm cậu, cậu có thể để cho chúng tôi biến thành mặt thối bát quái......” (Ý là sau này nếu bọn họ tìm Tống Ỷ Thi gây sự, cô có thể khiến mấy người này xấu mặt :3) Nói xong câu cuối cùng, mấy người kia cũng sắp khóc đến nơi rồi.

Khóe miệng Tống Ỷ Thi giật giật.

Câu này ngược lại rất tàn nhẫn.

Tống Ỷ Thi khoát khoát tay: “Tôi đi trước đây.”

Mạc Tiếu Phàm há miệng thở dốc, cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ biến thành một câu cứng rắn: “Thực xin lỗi cậu, là tôi ngự hạ* không nghiêm.” Ngự hạ?*

*Cùng nghĩa với chữ ngự. Khống chế/tiết chế kẻ dưới. Như ngự hạ khống chế kẻ dưới cho bọn họ khỏi làm chuyện xấu.

Tống Ỷ Thi chớp chớp mắt mấy cái, mấy người này làm gì vậy?

Lông mi thật dài của cô nhẹ nhàng rung động.

Tống Ỷ Thi không nói gì mà bước nhanh xuống cầu thang.

Nếu không đi, lát nữa xe buýt sẽ càng đông hơn!

Mạc Tiếu Phàm đứng tại chỗ vẫn rầu rĩ không vui, thái độ của Tống Ỷ Thi giống như đâm một mũi tên vào trong lòng cô ấy vậy, nó khiến cô ấy có loại cảm giác giống như cho dù bản thân có quỳ gối trước mặt Tống Ỷ Thi Thi cũng không lấy được cái gật đầu của sự tha thứ!

Nhưng mà, chính bản thân cô ấy cũng hoàn toàn quên mất, lúc trước bản thân đi tìm Tống Ỷ Thi cũng mang khí thế hung hăng như muốn nhổ tóc, đập cho Tống Ỷ Thi một trận. Mạc Tiếu Phàm đứng ở nơi đó bất động, mấy cô gái đi theo cũng không dám động. Mấy người bọn họ ở nơi đó với gương mặt xám mày tro, cảm giác lạnh run, trái tim phảng phất như rơi vào vực sâu vô tận.

Sau một lúc lâu, Mạc Tiếu Phàm mới trở lại trạng thái ban đầu, cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác: “Hội trưởng......”

Thẩm Diệu Chu cũng đã không còn ở chỗ đó mà chậm rãi đi ra khỏi trường học.

Đám người thưa thớt vội vàng chạy về nhưng vẫn không quên chào hỏi anh. Thẩm Diệu Chu chỉ gật đầu cho có lệ, vẫn là bộ dáng lãnh đạm xa cách như trước nhưng những người đó lại giống như thụ sủng nhược kinh*.

*Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo。

“Hôm nay hội trưởng Thẩm có chuyện gì vui sao?”

“Không biết.”

“Tôi cũng không biết.”

Thẩm Diệu Chu một đường đi tới bên cạnh chiếc xe đậu ở ven đường. Ngoài cửa xe có một người đàn ông cao to đen nhưng không hôi mặc một chiếc áo đen đang đứng chờ, thấy cậu chủ của mình đến, anh ta lập tức khom lưng mở cửa xe cho cậu chủ.

Thẩm Diệu Chu ngước mắt nhìn lướt qua đường cái, lướt qua một vòng nhưng vẫn trống rỗng, bóng dáng của Tống Ỷ Thi đã sớm không thấy trên đường, cậu ấy đứng lướt chán chê mê mỏi thì mới chịu ngồi vào trong xe.

Động tác này khác với thói quen thường ngày của Thẩm Diệu Chu, người đàn ông áo đen kia đi theo lên xe, không khỏi tò mò: “Vừa rồi ở trên đường cái, cậu chủ đã nhìn thấy người nào sao?”

Nói xong, thần sắc anh ta lộ ra vẻ đề phòng, anh là là vệ sĩ kiêm lái xe cho cậu chủ, cho nên tính cách của Thẩm Diệu Chu như thế nào đôi khi anh ta là người rõ hơn ai hết. “Không nhìn thấy người cần tìm thôi.” Thẩm Diệu Chu thản nhiên nói. Người đàn ông dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hôm nay thời gian cậu chủ ra khỏi trường học cũng muộn hơn bình thường một chút.”

“A, tôi có chút việc.” Thẩm Diệu Chu nói qua.

Người vệ sĩ không nói gì nữa mà chỉ âm thầm ghi tạc trong lòng.

Xe bắt đầu lăn bánh, rất nhanh đã thấy chiếc xe đó chạy bon bon trên đường. Ánh mắt của vệ sĩ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh thật dày, nhìn về phía người đi đường lui lui tới tới ngoài cửa sổ, thời khắc cảnh giác bắt đầu hoạt động. Đúng lúc này, không biết đã qua bao lâu, Thẩm Diệu Chu đột nhiên bổ sung một câu không đầu không đuôi: “Đã từng thấy bộ dáng mèo con giơ móng vuốt chưa?” Sao? Cái gì? Mèo gì? Cái gì móng vuốt? WTF??

Người đàn ông kinh ngạc, bàng hoàng quay đầu lại, trong phút chốc cho rằng mình có phải uống quá nhiều rượu hay không, đây đều là ảo giác.

“Tôi vừa rồi đã gặp qua.” Thẩm Diệu Chu nói.

Anh vệ sĩ vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng.

Mèo gì? Cái gì móng vuốt?

Nhưng anh ta chỉ có thể khô cằn theo bản năng tiếp một câu: “Vậy, vậy đẹp không cậu chủ?”

Thẩm Diệu Chu không ngừng mà tiếp câu hỏi: “Đẹp mắt.”

Tài xế kiêm vệ sĩ lần đầu tiên nghe Thẩm Diệu Chu nhắc tới đề tài sinh hoạt của bản thân, đáy lòng nhất thời có chút khẩn trương, anh ta nhịn không được cũng muốn đáp lời, vì thế to gan quay đầu hỏi: “Con mèo kia...... Đáng yêu không?”

Thẩm Diệu Chu lần này hơi suy nghĩ một chút, sau đó mới trả lời: “...... Đáng yêu.”

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

《 》