Sau khi bé hồ ly trở về, bé cứ vây quanh Liễu Thừa An, nhưng mà lần này Liễu Thừa An lại không có đuổi bé hồ đi chỗ khác. Ngược lại, hắn còn thường xuyên quay đầu lại xem bé hồ ly có ở đây hay không.
Mỗi lần quay đầu lại, hắn đều có thể nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của bé hồ ly.
Buổi tối, Liễu Thừa An nấu món thịt hầm, một mình bé hồ ly ăn hai bát lớn, cuối cùng bé hồ ly nghiêng đầu khó hiểu, thắc mắc tại sao Liễu Thừa An lại không ăn.
Móng vuốt nhỏ chạm vào người hắn, tò mò chớp chớp mắt.
Liễu Thừa An vuốt ve đầu của bé hồ ly, nói: Ta không đói, em cứ ăn đi." Lúc nãy không tìm thấy bé hồ ly khiến hắn bị doạ sợ, hoàn toàn không có tâm trạng để ăn uống.
Bé hồ ly thiên tính đơn thuần cho nên cũng không phát hiện gì, Ăn xong rồi thì bắt đầu làm nũng muốn ôm một cái, còn luôn le cái lưỡi nhỏ màu hồng nhạt liếm lên gương mặt cùng với lỗ tai của hắn.
Liễu Thừa An đã tránh né mấy lần nhưng bé hồ ly vẫn cứ cái kiểu ta thích thì ta làm thôi.
Khiến hắn không khỏi dở khóc dở cười, thật vất vả mới chịu đựng đến buổi tối, Liễu Thừa An ôm bé hồ ly vào lòng, kể cho bé nghe chuyện tích xưa.
Lần này hắn kể về câu chuyện nàng tiên ca hóa thành bọt biển, quả nhiên khi cúi đầu nhìn xuống thì bé hồ ly đã nước mắt lưng tròng.
Liễu Thừa An ôm bé vào lòng và hôn lên trán của bé, nhẹ nhàng giúp bé lau nước mắt. Nói: Một bé hồ ly xinh đẹp như em sẽ rất được nhiều người ưa thích, một khi bị bọn họ bắt được, ta sẽ không thể nhìn thấy em được nữa."
Mong vuốt nhỏ ngay lập tức tóm lấy Liễu Thừa An, chuyện này so với chuyện hắn vừa kể còn đáng sợ hơn.
Bé hồ ly xoã tung đuôi xù quấn quanh eo của hắn.
Liễu Thừa An để mặc bé hồ ly quấn chặt lấy mình, không hề tức giận một chút nào, hơn nữa còn ôm bé hồ ly vào trong ngực, một cơn gió đêm thổi qua, hắn có thể cảm nhận được lông của bé khẽ đung đưa trên gương mặt của hắn.
Tiểu hồ ly xoã tung đuôi to vòng ở hắn trên eo.
Mỗi lần bị ngứa mặt thì hắn đều muốn ôm bé hồ ly ra xa một chút, nhưng mà bé hồ không chịu, mong vuốt níu chặt lấy Liễu Thừa An. Chỉ cần Liễu Thừa An vừa nhúc nhích, bé liền kêu chít chít liên tục.
Liễu Thừa An vuốt ve đầu với đôi tai lông xù của bé, rốt cuộc bé hồ ly nhỏ cũng thoáng thả lỏng. Liễu Thừa An cúi đầu hôn lên bộ lông bông xù của bé hồ ly. Từ trên người của bé tỏa ra mùi thơm của cây trúc, làm hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Liễu Thừa An ngủ rồi, bé hồ ly lại hoá thành người.
Bé hồ ly vốn dĩ chưa khai hóa, kể từ sau khi bé hồ ly nghe được rất nhiều câu chuyện về tình yêu, thì cũng bắt đầu có khao khát như vậy.
Nhưng Liễu Thừa An cứ toàn kể những câu chuyện bi thương cho bé nghe.
Dù biết rõ như vậy, nhưng Hồ Ngọc vẫn muốn lao đầu vào. Trong ánh mắt chất chứa chứa kiên định, lén lút hôn trộm Liễu Thừa An, chỉ có lúc hắn ngủ mới được hôn hắn.
Hồ Ngọc cả người ôm lấy hắn, tràn đầy tin tưởng.
Ngày Hôm sau, Liễu Thừa An lại dậy trễ. Hôm nay hắn tính đi lên núi xem thử có gì để thu hoạch không. Hắn kêu bé hồ ly và Đại Hoàng canh giữ nhà.
Bé cáo nhỏ buồn bã quay người đi chỗ khác. Từ lúc nghe nhị ca nói, liền sợ hắn sẽ xem bé giống như xem Đại Hoàng.
Liễu Thừa An không biết lý do là gì, còn chạy đến bên bé hồ ly, muốn biết vì sao bé lại không vui.
Nhưng mà bé hồ cứ phớt lờ hắn, mặt trời sắp lên đỉnh, đến lúc leo lên tới núi thì đã trễ rồi.
Kể từ khi bé hồ ly đến nhà ở dài ngày, tiền tiết kiệm của Liễu Thừa An trong mấy năm qua đều đã tiêu gần hết. Mặc dù có việc viết bản thảo nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, vẫn cần phải dựa vào việc bán hàng để kiếm ít tiền.
Liễu Thừa An an ủi với bé hồ ly trong chốc lát, quyết tâm nói: "Vậy hôm nay ta sẽ hầm con gà béo mập cho em ăn." Lúc trước mua hai con giờ vẫn còn lại một con, một con đang nuôi ở trong bội, làm cho bé hồ ly thèm chết đi được.
Quả nhiên là lỗ tai của bé hồ ly giật giật, sau đó xoay người lại.
Liễu Thừa An ôm bé vào trong lòng ngực, xoa xoa gương mặt phúng phính của bé, nói: "Khó chiều."
Bé hồ ly khịt mũi một cái, Liễu Thừa An thấy bé đã để ý đến hắn, tâm trạng mới dần trở nên vui vẻ. Hắn đeo sọt rồi đi lên núi, hy vọng hôm nay sẽ bắt được nhiều mồi hơn.
Bé hồ ly thấy hắn đi lên núi, ánh mắt xinh đẹp chứa đầy lưu luyến. Đợi đến khi Liễu Thừa An đã đi xa, bé hồ ly mới quay trở về phòng nằm xuống bên cạnh quần áo của Liễu Thừa An, vừa thành niên, đã cảm nhận được cuộc sống đầy gian khổ.
Đột nhiên Đại Hoàng sủa lên hai tiếng, bé hồ ly nhanh chóng chạy vào trong sân, tưởng rằng là kẻ xấu nào đó đến, kết quả ngẩng đầu thì vui mừng ngạc nhiên khi thấy được người quen, thốt lên: "Nhị ca?"
Hồ Thừa Nhan không ngờ lại bị mọt chó con mới vừa tuổi trăng tròn doạ, thế nên cũng tức giận chửi lại nó bằng tiếng chó.
Cún con càng dữ dằn hơn nữa.
Đợi Hồ Ngọc bước ta, Hồ Thừa Nhan mới từ một con hồ ly trắng biến thành người, sau đó dùng thủ thuật che mắt cún con, làm cún con cứ sủa không ngừng. Ầm ĩ đến mức khiến y rất đau đầu.
Hồ Ngọc lên tiếng: "Nhị ca, sao anh lại đến đây?"
Hồ Thừa Nhan nói: khoảng thời gian này không cần đi lại lung tung, nghe nói dạo này trong triều đình có một thiên sư thích lột da của hồ ly, mấy ngày nay lúc em về động thì nói với tam đệ một tiếng, đừng để mấy hồ ly nhỏ kia chạy khắp nơi.
Dừng lại một chút, Hồ Thừa Nhan tiếp tục lên tiếng: "Đặc biệt là em, em là Hồng Hồ duy nhất của tộc, phải cẩn thận nghe không?
Hồ Ngọc gật gật đầu: "Vậy còn anh thì sao?"
Hồ Ngọc hỏi: "Sao thế, lo lắng cho anh à? Sau đó nói: "Nhị ca của em không có yếu đuối như vậy. Đúng rồi, em và tên thư sinh nghèo đó như thế nào rồi?
Hồ Ngọc cau mày: "Người ta không phải tên thư nghèo, hắn tên Liễu Thừa An."
Hồ Thừa Nhan chắt lưỡi một tiếng: "Hồ ly lớn rồi khó mà giữ, em biến được thành người rồi sao?
Hồ Ngọc trả lời: "Vẫn vẫn chưa ạ… em vẫn chưa thu được tai lại." Cậu học nghệ không tinh.
Hồ Thừa Nhan búng tay một cái, đuôi và tai của Hồ Ngọc chớp mắt đã biến mất.
Hồ Thừa Nhan nói: "Có thể kéo dài được ba canh giờ. Nhị ca chỉ giúp em được đến đây thôi. Nếu em muốn duy trì lâu dài thì cần phải quay về động phủ, ở đó có bí thuật song tu, chẳng qua nhìn hồ ly ngốc nghếch như em thì cũng chẳng học được gì đâu.
Hồ Ngọc vừa nghe xong thì hai mắt sáng rực lên: "Em có thể học được!"
Hồ Thừa Nhan nói: "Em trai ngốc…" Vừa dứt lời đã biến mất trong không khí, thủ thuật che mắt dùng cho Đại Hoàng cũng đã tan biến.
Mặc dù người đã rời khỏi nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi, Đại Hoàng hung dữ sủa với không khí vài tiếng.
Hồ Ngọc cũng ầm một tiếng rồi rời đi, bé hải về Hồ Tộc để lấy bí pháp.