Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 89




Phân tích của Trầm Bình Nghiêm hợp lí và thuyết phục đến mức Đông Đông phải gục đầu xuống khi nghe.

Yến Thu Xuân sững sờ, đây là một đứa trẻ ở thời cổ đại sao? Suy nghĩ trưởng thành quá sớm rồi! Nhưng sau khi nghĩ lại, Yến Thu Xuân cảm thấy điều này không khó hiểu, ở thời cổ đại, có rất nhiều người cha ở tuổi mười hai, mười ba, nhưng Trầm Bình Nghiêm vẫn là một đứa trẻ 9 tuổi! Uyển Nhi ngồi bên cạnh nở một nụ cười tự hào và ngưỡng mộ, hai tay ôm mặt, sững sờ nhìn huynh trưởng của mình, nhỏ giọng nói: "A Xuân tỷ, huynh trưởng của muội không phải rất lợi hại sao?! Mẫu thân của muội nói huynh ấy nhìn rất giống phụ thân! Phụ thân muội cũng là một người rất tuyệt vời~"

Yến Thu Xuân cong mắt và gật đầu mạnh mẽ! Thấy vậy cô bé hài lòng che miệng và tiếp tục xem.

Âm thanh này cũng làm gián đoạn cuộc đối đầu giữa hai người, Đông Đông định thần lại và nhìn Yến Thu Xuân một cách đáng thương. Nếu cậu bé không muốn trở thành bạn đồng học sẽ khiến nhà họ Tiêu điêu đứng, nhưng cậu bé cũng không muốn đi học.

Yến Thu Xuân ho nhẹ, thu hút sự chú ý của bọn trẻ, nàng khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Bình Nghiêm, tỷ biết đệ là người chu đáo, đó cũng là vì lợi ích của Đông Đông, nhưng có một điều tỷ muốn nói với đệ, Đông Đông chưa chắc có thể trở thành đồng học của con trai nhị hoàng tử!”

Cậu bé bối rối nhìn nàng: "Tại sao vậy Dì Yến?"

Yến Thu Xuân chớp mắt: "Thứ lỗi cho tỷ, tỷ chỉ có thể nói với đệ trong thời gian này, vài ngày nữa mọi việc sẽ rõ ràng, vì vậy đừng lo lắng, được chứ?"

Anan

Trầm Bình Nghiêm khẽ mím môi, còn Đông Đông đang nhìn nàng với ánh mắt đầy mong đợi.

Thật lâu sau, cậu bé chậm rãi gật đầu: "Được."

Đông Đông thở ra một hơi.

Trầm Bình Nghiêm cũng thở dài: "Nhị sư phụ của ta vì lòng trung thành của Tiêu gia mà phá lệ nhận học trò. Đông Đông, ta vẫn không muốn đệ đi theo con đường của quan võ.”

Đông Đông kiên quyết nói: "Ta không sợ!"

Trầm Bình Nghiêm cảm thấy phức tạp nhìn cậu bé một cái, rồi đứng dậy rời đi. Có lẽ cậu bé vì bị sốc trước sự kiên định của đệ đệ nên Trầm Bình Nghiêm thậm chí còn quên chào tạm biệt một cách lịch sự. Uyển Nhi vội vàng đứng dậy đi theo, thiếu niên nghe thấy động tĩnh liền đợi cô bé một hồi, sau đó nắm tay muội muội.

Yến Thu Xuân nhìn từ phía sau, tự hỏi đứa trẻ này có nhiều thứ trong lòng không? Một đứa trẻ chín tuổi ở thời hiện đại vẫn là bảo bối trong lòng bàn tay của cha mẹ, nàng đột nhiên nói: “Bình Nghiêm, không phải đệ đã nói với ta hôm nay muốn ăn thịt nướng cùng trứng cuộn sao?”

Trầm Bình Nghiêm vừa quay đầu lại liền bắt gặp nụ cười sáng lạn với hàm răng khểnh của Yến Thu Xuân, khuôn mặt nhỏ bỗng ửng hồng, cậu bé tinh tế gật đầu: “Dạ vâng, cảm ơn Dì Yến.”



Uyển Nhi cũng nhìn qua, chớp chớp mắt, lanh lảnh nói: "Rất xuất xắc ạ!”

Yến Thu Xuân che môi và mỉm cười, nói lời tạm biệt với họ.

Đông Đông hoảng sợ nhìn Yến Thu Xuân: "A Xuân tỷ, Bình Nghiêm ca ca sẽ không tức giận chứ?"

"Không!" Yến Thu Xuân khẳng định lắc đầu: "Lúc rời đi Bình Nghiêm còn lén lút xoa bụng ~"

Đông Đông sắc mặt thay đổi, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút lo lắng, cuối cùng lại bĩu môi. Lời vừa dứt, một giọng nói lanh lảnh từ cổng sân truyền đến: "Đông Đông! A Xuân tỷ, ta đến rồi!"

Lần này không phải Tiêu Hoài Thanh đưa hắn tới đây, mà là một người đàn ông xa lạ, đưa hắn xong liền chắp tay lặng lẽ rời đi.

Đông Đông nghe thấy tiếng nói, vui mừng chạy ra: "A Hoàn!"

Yến Thu Xuân trong nháy mắt nhìn bọn trẻ vui vẻ, lắc đầu cười, bảo Hứa ma ma lại bật bếp than lên, bắt đầu đợt nướng thứ hai, sau đó một mình vào bếp tiếp tục làm trứng cuộn. Nàng thậm chí còn chưa có ăn. Chẳng mấy chốc, những chiếc trứng cuộn thơm ngon đã sẵn sàng từng chiếc một, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của sữa, hơn nữa bởi vì cho thêm đường nên hương thơm có vị ngọt ngào, Yến Thu Xuân càng làm nhiều, mùi thơm trong không khí cũng càng trở nên thơm ngon. Càng đông, giữa nhà bếp và phòng ăn vẫn còn một con đường rải sỏi, nhưng điều này không ngăn được mùi thơm thoang thoảng.

Vốn dĩ Chu Chiêu Hoàn còn muốn ăn món thịt nướng có vị thịt, nhưng ngửi thấy mùi này, món thịt nướng lại cảm thấy hơi ngán.

Nhờ ý tốt của Đông Đông, giờ này cậu bé có thể ăn thịt ngon vào buổi trưa mỗi ngày, cảm giác thèm ăn thịt của cậu bé đã giảm đi rất nhiều. Bánh ngọt làm rất phiền phức, Yến Thu Xuân nấu ít nên tự nhiên cũng ăn ít hơn, đặc biệt là món này nhiều đường như vậy.

Vì vậy khi thịt được dọn đến đĩa, Chu Chiêu Hoàn nhìn chằm chằm vài giây, ăn rất ngon. Đông Đông đã ăn no nên ở đó nói chuyện với Chu Chiêu Hoàn, khi đang nói chuyện thì bên kia im bặt, cậu bé cũng không để ý, bởi vì bây giờ trong đầu Chu Chiêu Hoàn chỉ toàn là món trứng cuộn ngọt ngào đó.

Đông Đông sụt sịt chảy nước miếng: "Thơm quá! Huynh có muốn ăn không?"

Chu Chiêu Hoàn đỏ mặt gật đầu: "...Ta cũng nghĩ vậy!”

Hai đứa trẻ ăn một hồi, Thủy Mai đã đi tới với một đĩa đầy trứng cuộn, xếp thành hàng thành một ngọn đồi màu vàng nhạt.

Đôi mắt Đông Đông nhìn thẳng. Chu Chiêu Hoàn cũng chăm chú nhìn.