Tiêu Hoài Thanh cau mày nhìn Tiêu Hoài Khang và Tạ Thanh Vân. Tiêu Hoài Khang cũng chú ý tới, nhưng vẫn còn có chút do dự, đối với ánh mắt của đệ đệ có chút bất đắc dĩ, hắn cười cười, chủ động gắp thức ăn, Tạ Thanh Vân thấy vậy, cũng nhanh chóng làm theo.
Cô nương A Xuân này tính tình cũng mềm mỏng, nếu thuyết phục bọn họ nhiều hơn, bọn họ sẽ ăn, nhưng nàng không thuyết phục bọn họ, sợ bọn họ sẽ miễn cưỡng, nhưng nàng vẫn âm thầm thất vọng. Vì vậy, cả hai người đều gắp thức ăn và nhanh chóng ăn trong miệng, định khen ngợi đồ ăn của Yến Thu Xuân. Nhưng khi vừa cắn miếng thịt biểu cảm của hai người dần trở nên xa lạ. Nó thật sự rất ngon!
Ngoài rào cản tâm lý nho nhỏ đó, khi nhai thức ăn, họ hoàn toàn không nghĩ ra nó trông như thế nào, hương vị độc đáo khiến chúng khác biệt với các loại thịt khác, đặc biệt là món mới thơm lừng kia đã tạo thêm nét mới lạ cho chúng. Sau khi ăn một miếng, Tạ Thanh Vân lại duỗi đũa ra một cách rất tự nhiên ... một lần nữa. Vừa gắp thức ăn, một cái bát bên cạnh được đưa tới.
Nàng ấy dừng lại, ném một cái nhìn trách móc về người đàn ông không chịu làm bất cứ điều gì chỉ ngồi im nhìn mọi người rồi Tạ Thanh Vân lại ném cho hắn một ánh nhìn nuông chiều rồi tự mình lấy thức ăn.
Tiêu Hoài Thanh nhìn hai người, vội vàng múc thêm một ít vào bát của mình.
Có quá ít món ăn, nó sẽ nhanh chóng được xử lí hết! Khi Trầm Bình Nghiêm nhìn thấy tình hình, cậu bé cũng do dự rồi duỗi đũa ra, lần đầu tiên và lần thứ hai, hành động dần dần trở nên vững chắc hơn.
Mà ngay khi Yến Thu Xuân chậm rãi ăn xong những món trong bát của mình, đang định gắp thêm một món nữa, lúc giơ đũa ra, không biết từ lúc nào, trong ba đĩa lòng béo chỉ còn lại một phần dưới cùng là bụng lợn và tim lợn !
Sau bữa tối, Trầm Bình Nghiêm rời đi trước. Bốn người còn lại ở lại nói chuyện một lúc, bàn cách mở tiệm bán mì. Sau nửa giờ đồng hồ, họ cũng cáo từ rồi rời đi.
Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Khang rời đi trước, Yến Thu Xuân tiễn Tiêu Hoài Thanh, khi họ đến cổng viện, nàng mỉm cười nói: "Tiêu tướng quân, cảm ơn ngài đã đến ủng hộ tối nay."
Tiêu Hoài Thanh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Cô nương đã thấy mọi thứ rồi sao?"
Yến Thu Xuân nghiêng đầu cười: "Ta cũng chú ý một chút."
Anan
Hơn nữa, để tránh bị hiểu lầm nên vào ngày thường Tiêu Hoài Thanh sẽ không đến chỗ của nàng, nhưng hôm nay chàng lại chủ động đến đây, còn kéo theo Trầm Bình Nghiêm, hắn thấy thật có lỗi với Yến Thu Xuân.
Tiêu Hoài Thanh cũng cười nói: "Nhưng ta không phải cố ý mời Bình Nghiêm cùng tham gia đâu!"
“Hả?” Yến Thu Xuân cau mày, có chút tò mò.
Tiêu Hoài Thanh ôm tay tặc lưỡi: “Khi ta đến, Bình Nghiêm tình cờ đi về phía này, ta do dự ngại ngùng không dám đi tới, thế là gặp Bình Nghiêm đã kéo ta qua. Trầm gia luôn nghiêm khắc trong việc giáo dục con cháu, cũng không mấy khi để ý đến khẩu vị ăn uống nhưng thật ra thì có đứa con nào của Tiêu gia ta không thích ăn chứ?"
Chàng nhướng mày: “Khi ta còn nhỏ… khụ khụ…” Nói được một nửa hắn lại nuốt xuống nửa câu: “Cô nương có thể nhìn Đông Đông là hiểu, Bình Nghiêm cũng không ngoại lệ."
Chỉ là những lời dạy bảo của Trầm gia khiến nó có chút ngượng ngùng, nó sẽ không dễ dàng thừa nhận điều gì, cô nương có tin tiểu tử này đang ở trong chăn cười trộm hay không!"
Nói xong có vẻ như chàng bị chính bộ dạng này của bản thân chọc cười, Tiêu Hoài Thanh duỗi thắt lưng cười nói: "Được rồi, Yến cô ương, ta đi trước, mấy ngày tới ta có việc bận, mấy ngày nữa gặp lại cô nương sau."
Sau khi nghe hắn nói xong, Yến Thu Xuân nghiêm túc suy nghĩ về tính cách cổ hủ của Trầm Bình Nghiêm, cuối cùng nàng lắc đầu.
Trầm Bình Nghiêm có vẻ không giống như những gì Tiêu Hoài Thanh nói, đứa trẻ ấy không hề tỏ ra thích thú khi ăn món ăn nàng nấu. Nếu là Đông Đông thì nhất định sẽ có một làn sóng khen ngợi rồi năn nỉ nàng làm thêm món khác nữa. Vì vậy, đứa trẻ Trầm Bình Nghiêm này có thể thực sự là vì nể mặt người lớn nên mới miễn cưỡng ăn một ít. Trong ấn tượng của Yến Thu Xuân, chắc chắn lúc này cậu bé đang tuân thủ các gia quy và đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ rồi. Quả thật, cậu bé đang nằm ngủ với tư thế bình thường, hai tay khoanh trước bụng, trên đó là chiếc chăn được ma ma đắp cho trước khi thổi tắt nến, ma ma nhìn thấy nụ cười vô thức trên khóe miệng thì khẽ cười một tiếng: "Hôm nay tâm tình chủ nhân rất tốt sao?"
Trầm Bình Nghiêm nghe vậy vội vàng kiềm chế cảm xúc, nhưng giây tiếp theo, vẫn là không khỏi gợi lên một tia thỏa mãn: "Ừm"
Sau đó, bàn tay nhỏ giấu trong chăn len lén sờ lên cái bụng tròn trĩnh của mình. Hôm nay vô tình ăn quá nhiều, món ăn ấy tuy tên không đẹp lắm, nhưng hương vị thực sự rất ngon. Quả đúng là không có gì ngạc nhiên khi Đồng Đồng thích Yến Thu Xuân đến vậy!