Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 77




Nghe hắn nói như vậy, Tạ Thanh Vân cũng ngẫm lại, phát hiện thật sự là như vậy, ngay từ đầu đã có hai vị cánh gà, quan tâm đến trẻ nhỏ cùng người lớn khẩu vị khác nhau, nàng vẫn luôn như vậy .

Tạ Thanh Vân đột nhiên cười nói: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nhưng thiếp cũng không có phát hiện cái này, nếu đã như vậy, vậy thiếp sẽ đến đó."

“Được, ta đi cùng nàng.” Tiêu Hoài Khang nói.

Trong chuyến đi này, hai người tình cờ gặp Yến Thu Xuân đang chuẩn bị ra ngoài.

"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân sao lại tới đây?" Yến Thu Xuân rất kinh ngạc.

Tạ Thanh Vân cười nói: "Không phải nói món mới đó có thể dùng để buôn bán sao?

Ta vừa mới ngửi thấy mùi thơm, liền tới đây xem một chút, đây là lần đầu tiên ngửi được đồ ăn ngon như vậy."

"Cũng đúng, vừa rồi ta đang định tới chỗ của hai vị, để người nếm thử cái này, xác nhận xem mùi vị thế nào." Yến Thu Xuân tiến vào chào hỏi: "Ta cảm thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân có thể không quen vậy lát nữa hãn ăn, để ta hỏi cung nữ và nô tỳ ở ngoại đình xem mùi vị thế nào đã, món này giá thành rẻ, chi phí sản xuất không cao, khẩu vị có hợp không ngay cả những người thuộc gia đình bình thường cũng sẵn sàng mua một ít."

Anan

Cách làm này quả thật rất hợp lí, người hầu của Tiêu gia có rất nhiều, cũng xuất thân từ địa vị khác nhau, chỉ cần có người ăn được thì món này sẽ bán được. Điều khiến Tạ Thanh Vân buồn cười chính là quả nhiên A Xuân nghĩ nàng ấy không ăn quen món này, Tạ Thanh Vân gật đầu nói : "Được rồi, Từ ma ma, ​​hãy ra sân trước và gọi mười nha hoàn lại đây, hãy nói là đang giúp Yến cô nương thử đồ ăn.”

"Dạ, tôi đi ngay, đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Yến tiểu thư, xin chờ một chút." Ma ma chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.

Người hầu biết rằng món ăn ấy làm từ nội tạng lợn nhưng có lệnh của chủ nhân mời tới nếm thử thì họ cũng vẫn sẵn sàng. Trên thực tế thì món ăn ấy rất thơm, khó lòng cưỡng lại được. Chỉ sau một lúc có rất nhiều người đã đến.

Tổng cộng có 20 nam nữ được chia thành hai hàng, nhưng họ đứng so le nhau nên không chiếm nhiều không gian, Yến Thu Xuân có thể nhìn rõ biểu cảm của mọi người sau khi ăn đồ ăn.



Yến Thu Xuân nhìn họ, cố gắng cao giọng nói: "Mời mọi người nếm thử, sau khi ăn xong hãy nói cho ta biết, nếu là người mua, mọi người có sẵn sàng bỏ ra mười xu để mua nó không?"

Nội tạng lợn giá bảy, tám tệ, nếu mua số lượng lớn sẽ rẻ hơn, làm xong thì kém thịt lợn rẻ nhất mười tệ, nếu ăn ngon thì ai cũng sẵn lòng mua.

"Không vấn đề gì!"

"Yến tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ ăn thật ngon!"

Người làm vô cùng kích động, nhìn thấy lòng lợn đi tới, liền không kịp chờ đợi vươn đũa, bọn họ đã sớm ngửi mùi thức ăn này, bây giờ rốt cuộc có thể ăn rồi! Còn ruột già heo chắc khó ăn một chút nhỉ? Tuy rằng ở Tiêu gia bọn họ không phải lo cơm không ngon, nhưng phần lớn đều đã chịu khổ cực, nên cũng không ghét bỏ thứ này. Đến gần thì món ruột lợn vẫn tỏa ra mùi thơm quyến rũ quen thuộc, cứ tưởng ăn vào sẽ thấy thơm và có mùi hắc, nhưng khi ăn vào mới thấy chẳng có mùi gì lạ cả. Cắn hai hàm răng ra là cảm giác bùi bùi, có chút dai và hơi giòn, nấu lâu thì ruột già đã vô cùng ngon, mềm mà không bở, béo mà không ngấy, mùi thơm của món hầm cũng theo đó nổi lên giữa môi và răng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng họ thực sự đang ăn nội tạng lợn?

"Ngon!" Người đầu tiên nếm thử vô cùng kinh ngạc, còn là người đầu tiên nhận xét: "Mùi vị này ngon hơn tôi tưởng rất nhiều!"

Rồi tấm thứ hai, tấm thứ ba... tất cả đều là lời khen.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, Yến tiểu thư, món mày béo ngậy thật sự rất ngon, so với thịt ăn còn ngon hơn nhiều!"

"Còn ngon hơn thịt mỡ. Thịt mỡ nếu nấu không kỹ sẽ có cảm giác béo ngậy. Phần ruột này khá dai, nhưng rất dễ cắn ra, ăn rất ngon! Vị thơm mặn mặn, ăn cơm tối càng thích hợp!"

Một thiếu niên ở hàng thứ bảy nhìn những người trước mặt, tất cả đều đang khen ngợi, trong lòng rất nghi hoặc, đây là nịnh nọt sao? Làm thế nào mọi người lại thích món đó như vậy? Cậu bé thực ra không thích ăn nội tạng lợn, những năm đầu cậu không bị bán vào phủ, món thịt duy nhất cậu có thể ăn chính là món này.

Lúc đó quê cậu chưa có lũ lụt, nhà thỉnh thoảng mới mua được ít nội tạng về làm thịt nếm thử, nhưng cũng vì thế mà cậu rất ghét món này.

Nó thực sự không ngon! Nó có mùi rất tanh. Nhưng phụ mẫu vẫn mua những thứ như này để tiết kiệmm tiền xây một ngôi nhà vững chắc. Phải đến khi Tết Nguyên đán họ mới bỏ thêm vài xu để mua ít thịt mỡ. Chỉ không ngờ trong một trận lũ lụt, vô số người phải mất mạng, cậu bé mất cả cha lẫn mẹ và phải bán mình thành người làm cho Tiêu gia.